Có được truyền thừa của Thánh chủ thì không khác một bước lên trời, đó là nguồn của cải khổng lồ mà chúng có cố gắng mấy chục hay cả trăm năm cũng không có được.
– Không sai!
Ngọc Oánh gật đầu nặng nề.
– Nửa tháng trước, lúc chúng rút quân, đã cuồng ngôn bắt chúng ta phải giao nộp Nam thánh cô trong vòng một tháng, bằng không sẽ san bằng cửu phong! Có điều ngay tối ngày hôm đó, đại trưởng lão được nhận được một mật hàm, mật hàm viết, nếu không giao được Thánh nữ đời trước ra, thì dùng Thánh nữ đời này cũng được!
– Chiêu này quả là…
Dương Khai tấm tắc khen ngợi, không thể không ngạc nhiên vì độ dày mặt của mấy kẻ đó, trầm ngâm một lúc liền hỏi lại:
– Vậy các người cứ ở đây ngồi chờ chết sao?
Đôi mắt Ngọc Oánh tối lại:
– Còn có thể thế nào nữa? Thiên hạ rộng lớn, bọn ta cũng không có nơi nào để đi, vẫn còn nửa tháng nữa, giờ đại trưởng lão chỉ hy vọng có thể thuyết phục mấy thế lực bị lôi kéo đó chủ động rút lui. Nếu chỉ còn lại ba thế lực kia, nhắm chừng chúng cũng chẳng làm được gì to tát. Đợi đến khi Thánh địa ta hồi phục, sẽ thanh toán từng chút một với chúng.
– Cựu Thánh chủ của các người thật sự tội nghiệt không nhẹ.
Dương Khai chậm rãi lắc đâu.
– Sinh tiền sao không đối tốt với họ một chút chứ? Cũng chẳng trách được họ lại đến đây sinh sự.
– Này, rốt cuộc ngươi đứng về bên nào đây?
Ngọc Oánh trừng mắt nhìn Dương Khai.
– Ta ăn ngay nói thật thôi mà.
Dương Khai nhún vai.
– Cựu Thánh chủ khi còn tại thế, tuy thủ đoạn có phần cứng rắn, năm nào cũng yêu cầu chúng tiến cống vật tư tu luyện, nhưng cũng chính nhờ có người che chở, ba thế lực đó mới luôn được bình an vô sự.
An Linh Nhi giải thích.
– Giờ đây chúng lại chọn lấy oán trả ơn, đúng là ăn cháo đá bát.
– Nghĩa là sao? Cựu Thánh chủ của các người sao lại che chở cho chúng?
Dương Khai tỏ ra khó hiểu.
– Ta chưa nói cho ngươi biết sao? Thánh địa ta nằm ở vùng rìa lãnh địa của con người, vượt qua thêm ngọn núi cao vạn trượng phía trước, vùng rừng rậm cùng thú dữ vô số ở phía bên đó chính là địa bàn của Yêu tộc. Nếu không có cựu Thánh chủ trấn thủ ở đây, Đại tôn của Yêu tộc bên đó đã kéo quân tiến công, chiếm giữ lãnh địa này từ lâu rồi.
– Yêu tộc?
Dương Khai nhướn mày, kinh ngạc nói:
– Phía bên kia chính là Yêu vực ư?
– Đúng thế!
– Vậy sao chúng không thừa cơ hội này đánh tới?
Cựu Thánh chủ tạ thế, theo lý mà nói, kẻ nên hành động nhất phải là Yêu tộc. Giữa ba tộc Nhân – Yêu – Ma luôn có huyết hải thâm cừu, không bên nào vừa mắt bên nào. Cơ hội tốt thế này, không lý nào Yêu tộc lại bỏ qua. Dương Khai nghĩ hẳn là có nội tình, có lẽ là một bí mật không muốn cho ai khác biết.
An Linh Nhi nhìn sang Ngọc Oánh, như đang hỏi ý, thần sắc Ngọc Oánh có phần phức tạp, trầm ngâm một lúc mới khẽ gật đầu.
Lúc này An Linh Nhi mới khẽ giọng nói:
– Cựu Thánh chủ và Đại tôn Yêu tộc hình như có chút giao tình… Chúng không làm vậy, lý do có lẽ phần nào bắt nguồn từ việc này.
– Hả?
Dương Khai lộ ra thần sắc hứng thú, hắn khẽ cười khẩy, châm chọc:
– Nói vậy, hóa ra Yêu tộc còn nhân đạo hơn một chút… Đại tôn Yêu tộc, sức mạnh chắc chắn không vừa nhỉ.
– Bọn ta chưa thấy bao giờ, nhưng hẳn là không yếu.
Ngọc Oánh gật đầu.
– Tình hình cụ thể thì chỉ có vậy thôi.
An Linh Nhi nói xong, lặng lẽ nhìn Dương Khai, như đang đợi hắn tỏ thái độ, Ngọc Oánh cũng nhìn hắn với biểu cảm thấm thỏm, sợ rằng hắn biết được chuyện rắc rối này thì sẽ phủi tay bỏ đi.
Nếu là vậy thật, thì Ngọc Oánh đến khóc dở khóc mếu mất thôi.
Dương Khai có thể an toàn ra khỏi Thánh lăng, chắc chắn là đã vượt qua được thử thách, hắn hiện giờ hoàn toàn ngang bằng với người đứng đầu Thánh chủ, có người như vậy trấn thủ, cũng đủ để trấn an các đệ tử, càng tiện hơn cho việc sắp xếp các sự vụ từ nhỏ đến lớn.
Hai mỹ nữ một nhỏ một lớn đều nhìn chằm chằm vào hắn, Dương Khai chẳng cảm thấy gì ngoài hai chữ “đành vậy”, hắn trầm giọng hỏi:
– Từ Hối đang ở đâu?
Nghe hắn hỏi vậy, cả An Linh Nhi và Ngọc Oánh đều sáng rực hai mắt, Ngọc Oánh vội nói:
– Ta dẫn ngươi đi tìm trưởng lão!
Vừa nói, vừa mỉm cười đi lên trước dẫn đường.
Dương Khai và An Linh Nhi theo sau.
– Ngươi… nói vậy tức là muốn làm Thánh chủ?
An Linh Nhi bỗng khẽ giọng hỏi.
– Ta đâu có bảo vậy, các ngươi chớ hiểu lầm. Chỉ là hiện giờ… có thể góp chút sức lực thì cứ làm thôi, ta không dám cam đoan là có thể giúp ngươi hóa giải được kiếp nạn này, chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức. Nếu Thánh địa các ngươi bị hủy vì kiếp nạn này, chí ít cũng sẽ không đổ trách nhiệm lên đầu ta.
– Vậy cũng tốt, vậy là tốt rồi.
An Linh Nhi cười rạng rỡ.
– Ngươi cũng không đến nỗi tệ, chúng ta là bằng hữu thật sự phải không nào?
– Ừ.
Dương Khai nhếch miệng cười đầy gian xảo:
– Thế nên ngươi tuyệt đối đừng có yêu ta, ngươi mà yêu ta, ta sẽ bỏ đi đấy, muốn làm bằng hữu cũng không được đâu.
– Ngươi bớt ba hoa đi!
An Linh Nhi đỏ bừng hai gò má, đấm Dương Khai một cú thân thiết, nghiến răng nói:
– Ngươi tưởng thiên hạ nữ nhân đều bị ngươi hấp dẫn cả hay sao, con người ngươi tuy cũng khá, nhưng không phải kiểu ta thích.
– Ngươi thích kiểu gì?
Dương Khai ngạc nhiên.
– Phải lớn tuổi hơn ta, cao lớn uy dũng một chút, biết chăm sóc người khác…
An Linh Nhi chìm vào mơ mộng, đôi mắt tràn ngập sự hạnh phúc.
– Ngươi thật không có mắt nhìn người!
Dương Khai lắc đầu lia lịa, ra vẻ tự cao tự đại, cười khanh khách vào mặt An Linh Nhi.
Dọc đường họ đi qua, đâu cũng có tường đổ vách xiêu, máu nhơ và vết tích ác chiến nhầy nhụa trên mặt đất.
Những đệ tử Thánh địa đang hối hả bận bịu nhìn thấy Ngọc Oánh và An Linh Nhi đều hành lễ, đợi đến khi thấy Dương Khai đi cùng, ai nấy cũng đều trố mắt ếch ra, không dám tin nổi vào mắt mình.
Phía trước, Từ Hối đang sắp xếp công việc, Ngọc Oánh mỉm cười gọi, Từ Hối quay đầu lại, định đáp lời thì tròng mắt như muốn rớt cả ra như nhìn thấy ma, lão há to miệng, mãi mà không nói nổi thành lời.