Cố Thanh Sơn thở dài, nhìn Barry và nói: “Rốt cuộc, bây giờ tôi đã hiểu vì sao tất cả mọi người thích dung hợp thế giới.”
Barry bèn cười.
Mèo Con cũng cười lên, nói: “Định mức của câu lạc bộ chúng ta còn nhiều. Anh đại khái có thể dùng tiếp. Nhưng người bình thường muốn dung hợp thế giới thì người đó sẽ bị trừng phạt. Anh có đó là trừng phạt gì không?”
“Là gì?”
“Lập tức xoá bỏ.”
“Được rồi! Anh cảm thấy mình rất may mắn khi gia nhập vào câu lạc bộ Thiết Quyền chính nghĩa.”
Cố Thanh Sơn vừa cười vừa nói.
Mèo Con bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Cô cấp tốc lấy ra một chiếc chuông nhỏ có tạo hình tuyệt đẹp
Đây là chuông thần của học viện Thần.
Chỉ trông thấy kim đồng hồ, kim phút, kim giây trên chuông thần đang chuyển động điên cuồng.
“Các anh xem! Nó có phản ứng!” Mèo Con vui vẻ nói.
Cố Thanh Sơn trầm giọng nói: “Xem ra quả nhiên khi Lục Đạo dung hợp thì Phần Mộc Của Thế Giới mới có thể xuất hiện.”
Sau một khắc, ba cây kim đồng hồ trên chuông thần nhảy ra mặt chuông, rồi hóa thành ba chuỗi chữ số trên không trung.
“Đây là cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mèo Con nhìn chăm chú lên ba chuỗi chữ số kia, rồi nói nhanh: “Một tọa độ không gian nhiều chiều rất phức tạp. Đây là một loại phương pháp ghi chép tọa độ không gian rất hiếm thấy. Từ chín trăm năm trước đã không ai dùng. May mà em còn nhớ rõ chuyển đổi như thế nào.”
“Em có thể tính được vị trí thật?” Barry cũng hỏi.
“Vâng! Em đã biết ở nơi đâu.”
“Cố Thanh Sơn, Anh nói xem nên làm gì?”
“Chúng ta cùng đi xem đi.”
“Nữ Thần Công Chính! Cô ở chỗ này bảo trì cảnh giới, chăm sóc tốt cho Diệp Phi Ly.”
[Vâng thưa ngài!] Nữ Thần Công Chính đáp.“Còn có lời nhắn nhủ gì không?” Mèo Con hỏi.
“Không có.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Cô duỗi ra hai tay rồi bắt lấy tay của Barry và tay của Cố Thanh Sơn.
Trong nháy mắt, bóng người của ba người bến mất ở Bắc Cực.
Thế giới Nguyên Bản.
Ở một dãy núi hoang vu.
Nơi này ở gần sa mạc nên khí hậu khô hạn và hoàn cảnh rất khắc nghiệt. Trong vòng một năm có hơn nửa thời gian là cảnh tượng gió lớn thổi cát bay đầy trời.
Trên một ngọn núi trọc lóc, ngoài nham thạch bị phơi nóng nhiều năm, chỉ còn lại một ít thực vật thưa thớt chịu được nhiệt độ cao.
Mặt trời chiếu xuống nhưng không nhìn thấy bất kỳ động vật gì.
Trên bầu trời.
Ba người Barry, Mèo Con và Cố Thanh Sơn xuất hiện.
“Mộ của thế giới Lục Đạo được giấu ở trong ngọn núi này?” Barry hỏi.
Mèo Con nói: “Dựa theo thăm dò của vật thuộc Học viện Thần kia, thì hẳn là nơi này.”
Cố Thanh Sơn nghe thế, tâm tư khẽ động.
Hắn yên lặng phát động kỹ năng: Tìm Kiếm Thần Tích.
Trong nháy mắt, điểm hồn lực trên Giao Diện Chiến Thần tụt mất mấy trăm điểm.
Chẳng qua là mấy trăm điểm mà thôi, Cố Thanh Sơn liếc qua thì không chú ý nữa.
Một loại cảm ứng kỳ diệu xuất hiện.
Hắn có thể từ trong hư không, cảm nhận được chấn động đặc biệt nào đó.
Bằng vào kết nối tâm linh với loại chấn động này.trong đầu Cố Thanh Sơn bỗng nhiên ngộ ra.
Đúng vậy, nơi này có tạo vật của các vị thần. Mặc dù chưa biết đó là cái gì, nhưng nó ở ngay chỗ này.
Về phần vị trí ——
Ánh mắt Cố Thanh Sơn dời đi.
Món đồ kia có lẽ sẽ được chôn ở dưới ngọn núi này.
Quả nhiên sau một khắc, Mèo Con bèn chỉ vào núi non chập chùng kia rồi nói: “Vị trí đại khái là ở dưới ngọn núi này.”
Cố Thanh Sơn thầm khen một tiếng, rồi thu thuật pháp.
Tìm Kiếm Thần Tích cũng không phải là loại kỹ năng chiến đấu gì.
Nhưng có thuật pháp này, sau này muốn tìm kiếm đồ của các vị thần còn sót lại ở chín trăm triệu tầng thế giới, thì dễ hơn rất nhiều.
“Hình như chôn hơi sâu.”
Mèo Con phán đoán phương vị rồi nói tiếp.
“Để anh!” Barry nói.
Hắn ta giơ thẳng tay lên, rồi bổ xuống một chưởng nhẹ nhàng.
Ầm…
Mặt đất chấn động.
Bùn cát bay lên.
Cả ngọn núi bị chém làm đôi.
Bởi vì không chịu nổi loại sức mạnh khổng lồ này xung kích, nên ngọn núi không chỉ chia làm đôi, mà còn đổ về hai phía khác nhau.
Cảnh tượng sâu dưới mặt đất hiện ra trước mặt ba người.
Đó là một mặt người khổng lồ.
Sắc trời bỗng nhiên chiếu xuống, mặt người khổng lồ nhất thời sống động.
Ba người khẽ giật mình, sau khi quan sát tỉ mỉ mới bớt giật mình.
Mèo Con nói: “Hóa ra là pho tượng thần linh được đúc bằng đồng thau, suýt chút nữa dọa em một hồi.”
Barry cau mày nói: “Các thần linh bình thường rất để ý lưu lại hình dáng của mình, không ngờ ở chỗ này lại có một pho tượng thần linh hiếm thấy.”
“Tôi nghe nói các vị thần dựa theo dáng vẻ của mình mà sáng tạo ra nhân loại. Nhưng diện mạo thật của bọn họ rất ít khi hiện ra trước mắt người đời. Vì sao em biết bức tượng bằng đồng này điêu khắc theo diện mạo của thần linh?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Bởi vì vẻ mặt của nó.”
“Vẻ mặt?”