Khi đến nửa đêm, nó gõ cửa phòng Tịch Mộ Thành.
Tịch Mộ Thành mở cửa ra thấy nó thì xoắn xuýt muốn chết, nhìn nó như thế, hắn thực sự không chịu nổi, mắt hắn cay lên, nó đã mập đến nỗi có thể chắn luôn cái cửa rồi.
Nhưng thân thể của hắn lại đang ham muốn cô gái trước mắt này, nhanh chóng muốn cùng nó “vận động”.
Cả người như có hai nguồn nóng lạnh đan xen.
“Cậu, con rất lo cho cậu, thời gian này cậu đi đâu vậy?” Thời Tư Nam chen người vào phòng Tịch Mộ Thành.
Hắn nhẫn nhịn dục vọng trong cơ thể, đóng cửa lại.
“Cậu, cậu không nói lời nào mà đi mất, có biết thời gian này con trải qua như thế nào không chứ?” Cô nàng khóc thút thít nói.
Tịch Mộ Thành nghiêng đầu đi không nhìn nó, thân dưới của hắn cương cứng như muốn nổ tung vậy.
Cơ thể hắn nhịn không được run lên, bên tai nghe Thời Tư Nam thủ thỉ.
“Mựa…” Tịch Mộ Thành không chịu được, nhắm mắt lại, áp luôn Thời Tư Nam xuống dưới thân, tay chạm vào một nhúm thịt bầy nhầy.
Tịch Mộ Thành thực sự không nhẫn nại được nữa, trực tiếp vào luôn việc chính. Nhưng bây giờ Thời Tư Nam quá béo, nhiều tư thế không thể làm được, chỉ có thể theo cách truyền thống.
Tịch Mộ Thành nằm trên người nó, giống như đang nằm trên đệm thịt vậy, rất nhiều mỡ ngấy.
Hắn là một người luôn cao ngạo, muốn kiểu phụ nữ gì mà chả được, không nên ở cùng với phụ nữ như thế này. Nhưng quan trọng là người phụ nữ này lại tràn đầy lực hấp dẫn với hắn.
Trước kia, Thời Tư Nam thanh thuần, ngọt ngào, xinh đẹp đơn thuần khiến hắn say mê cơ thể trẻ trung của nó, vậy thì còn có thể nói được.
Thế nhưng, bây giờ, nó biến thành thế này, lực hấp dẫn lại vẫn không giảm đi.
Toàn bộ quá trình hắn đều không mở mắt ra, bên tai nghe tiếng kêu của Thời Tư Nam, còn trong đầu lại nghĩ đến dáng vẻ trước kia của nó.
Tịch Mộ Thành cảm giác cơ thể mình sắp nổ tung ra vậy, hung mãnh dày vò Thời Tư Nam.
“A…”
Một tiếng thét chói tai vang lên khắp căn nhà, càng ngày càng hét to hơn, hét đến đứt cả phổi.
Ninh Thư dừng tu luyện lại, nhanh chóng theo tiếng hét đến phòng Tịch Mộ Thành.
Cả ông cụ cũng bị kinh động.
Vệ sĩ đã phá cửa ra rồi, Ninh Thư đi vào trong, nhìn thấy cơ thể đầy mỡ của Thời Tư Nam, và cả Tịch Mộ Thành.
Thời Tư Nam sợ hãi, không để ý cơ thể không mảnh vải che thân của mình, giọng run rẩy nói: “Cậu, cậu…”
Ninh Thư cầm chăn đắp lên người nó, sau đó nhìn Tịch Mộ Thành.
Hắn đang che ngực mình lại, miệng kêu “hự, hự, hự”, hô hấp dồn dập, vẻ mặt vặn vẹo, thân dưới không khống chế được bắn ra hỗn hợp chất lỏng có cả máu, hơn nữa còn không dừng lại được.
Thân thể Tịch Mộ Thành co quắp lại, sắc mặt ngày càng tái nhợt, ôm ngực, há to miệng, hô hấp ngày càng dồn dập.
Chất bẩn vẫn còn đang chảy ra dưới thân.
Ông cụ chạy tới nhìn thấy cảnh này, khiếp sợ nói: “Thượng mã phong.” Ông lập tức lắc đầu: “Không cứu được rồi.”
Mặt Tịch Mộ Thành vặn vẹo, ánh mắt mang theo vẻ quật cường không cam lòng và hận thù. Hắn thấp giọng kêu lên một tiếng, cơ thể giật mạnh hai cái rồi không động đậy nữa, nhưng thân dưới vẫn không ngừng chảy ra chất bẩn.
Trong phòng tràn ngập một mùi lạ khó ngửi.
Thượng mã phong chính là hiện tượng tinh dịch tiết ra quá nhiều, khoa học gọi là tình trạng đột tử khi sinh hoạt tình dục.
Làm tình quá mức kịch liệt, thân thể suy yếu, tác dụng của thuốc kích thích đều có thể khiến tim ngừng đập.
Cơ thể Tịch Mộ Thành đã bị mài mòn, cho dù không ở chung với Thời Tư Nam, thì cũng tự mình xử lý, hoặc là đi tìm phụ nữ khác.
Cơ thể hắn đã khô cạn lại còn làm nhiều lần, như thế tất nhiên có thể bị đột tử rồi.
Thượng mã phong, hạ mã phong, phong ba lấy mạng người.
“Cậu ơi, cậu…” Thời Tư Nam nhìn Tịch Mộ Thành không còn động đậy nữa, cơ thể co rúm lại, lập tức thê lương kêu lên, cuối cùng không chịu được đảo mắt một cái, hôn mê.
Ninh Thư cho bảo vệ đỡ Tịch Mộ Thành ra ngoài.
Vệ sĩ đỡ Tịch Mộ Thành ra, Ninh Thư lại mở cửa sổ gian phòng cho bớt mùi.
Cô nhìn thoáng qua Thời Tư Nam không chịu được đã ngất đi, nhặt quần áo lên mặc cho nó.