Cuối cùng, cô ấy không muốn lời nói thừa thãi với anh ta nữa nên đi vào nhà thu dọn đồ đạc. Cô ấy cũng phải đi làm rồi.
Bạch Minh Châu ra khỏi thang máy, Ôn Mạc Ngôn cũng đi xuống theo.
Cô ấy không thể chịu nổi nữa bởi con giun xéo lắm cũng quản: “Em phải đi làm!”
“Anh cũng phải đi làm mà, lần này anh tới Đà Nẵng để hợp tác với .J&C đấy. Em tới .J&C làm việc còn anh tới J&C để nói chuyện làm ăn, không có gì bất tiện mà, đúng không?”
“Ôn Mạc Ngôn, sao anh lại biến thành người như thế này vậy hả? Anh có biết là bây giờ anh ngang ngạnh, khó bảo lắm hay…
Bạch Minh Châu còn chưa nói xong thì đột nhiên Ôn Mạc Ngôn đè mạnh bả vai của cô ấy lại khiến cả người cô ấy đập vào cầu thang máy.
Vẻ lạnh lùng bao trùm quanh người anh ta ngay tức khắc, khuôn mặt của anh ta cũng trở nên u ám tới mức đáng sợ.
“Anh biến thành người như thế này? Là do ai làm hại? Em không thấy thành quả của em rất tốt ư?”
“Em… Anh buông em ra, đau…” Cô ấy giùng giằng, sức lực.
của anh ta quá mạnh khiến cô ấy không còn chỗ nào để trốn.
Ôn Mạc Ngôn thấy cô ấy nhíu mày vì đau thì trái tim lại mềm nhũn ra. Anh ta mím môi, đôi môi mỏng hơi lạnh bị mím chặt thành một đường thẳng trông vô cùng cứng ngắc.
Cuối cùng anh ta cũng buông lỏng tay ra.
“Trong ba tháng này, dù anh có làm chuyện gì quá đáng với em đi chăng nữa thì em cũng phải chịu”
“Ôn Mạc Ngôn, em không nợ anh…” Cô ấy nói nhỏ.
“Gì cơ?” Anh ta không nghe rõ nên nhíu chặt mày.
Bạch Minh Châu mấp máy môi, trăm ngàn lời nói đã ra đến cổ họng nhưng đều bị nghẹn lại, một chữ cũng không cất thành lời. Cuối cùng cô ấy chỉ thở ra một hơi ngột ngạt rồi không nói gì nữa.
Hai người đi ra khỏi cầu thang máy mà chẳng ừ hử một lời.
“Lên xe” Ôn Mạc Ngôn ra lệnh.
Bạch Minh Châu không còn cách nào khác mà chỉ có thể ngồi lên xe của anh ta để tới tập đoàn.
Cô ấy không ngờ rằng Hứa Trúc Linh vẫn không kiềm chết được mà lại đi theo Cố Thành Trung tới đây.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy Bạch Minh Châu thì lập tức đi tới nhìn cô ấy kĩ càng, cẩn thận một lượt, thấy mắt cá chân của cô ấy bị thương thì cô trở nên căng thẳng ngay tức khắc: “Chân cậu bị sao thế này? Có phải Ôn Mạc Ngôn đánh cậu không?”
“Không sao đâu, do tớ trẹo chân ấy mà, không có gì đáng ngại đâu. Hôm nay tớ cũng hết đau rồi nè. Sao cậu lại tới đây, không phải đã nói là tớ đi tìm cậu…
“Cậu đừng vội nói làm gì, mau ngồi xuống nhanh đi” Hứa Trúc Linh hâm cho cô ấy một cốc sữa nóng rồi nói: “Cậ sáng chưa? Tớ mang sandwich cho cậu này.”
“Cảm ơn cậu”
“Sao cậu còn nói cảm ơn gì với tớ thế? Cậu và Ôn Mạc Ngôn… Tớ lo lắm”
Bạch Minh Châu nghe cô nói như thế thì ánh mắt lại nhuốm vẻ ảm đạm, cũng không còn hứng thú ăn uống gì nữa.
Cuối cùng cô ấy chỉ thở dài một cách yếu ớt: “Tớ tự lựa chọn con đường này nên bây giờ dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì tớ cũng phải tự mình gánh vác thôi “Nhưng mà… người sai không phải là cậu mà… Ngay từ đầu vì cậu không muốn nói lại những chuyện đã xảy ra nên sự hiểu lầm mới sâu như vậy”
“Tớ biết là cậu đang bênh vực tớ, nhưng mà… Tin tớ đi, tớ có thể giải quyết êm đẹp chuyện này mà, được không? Đúng là anh ấy rất hận tớ nhưng không đến mức ép tớ chết, tớ có thể khẳng định chuyện này mà.”
“Tớ cũng nhận ra là… anh ta vẫn còn thích cậu nên sao anh ta có thể cam lòng để cậu chết được? Hay nói cách khác, nếu cậu không sống khỏe mạnh thì anh ta cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu hơn là bao. Nếu anh ta chưa từng kết hôn và cũng chưa có con thì chắc chắn tớ sẽ khuyên hai người ở bên cạnh nhau, nhưng mà bây giờ… mọi chuyện lại trở nên khó giải quyết như thế này rồi, bây giờ tớ cũng không biết mình nên làm gì nữa”