Một tiếng này được người bên cạnh nghe rất rõ ràng, cậu quay đầu lại, dùng ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm rất lâu người cảnh sát.
“Dương mãnh! !”
Dương mãnh đau đến mất hồn, căn bản không thấy có người gọi, trực tiếp chạy đến kéo cổ áo của cậu lại, nam minh tinh tháo kính mác xuống, kích động không thôi mà lắc lư bờ vai của cậu, để cậu có thể nhận ra người này là ai.
“Vưu Kỳ!” Dương Mãnh mắt lộ ra vẻ vui mừng, “Cậu sao lại ở chổ này ?”
Hỏi lời này thật là muốn đánh, xung quanh một đám nữ nhân đều lớn tiếng quát to, cậu đúng là ngây ngô không biết thần tượng các nàng đến đây làm gì.
“Đi nhanh lên đi!” Cảnh sát bên cạnh và bảo vệ thúc dục một cậu.
Dương mãnh lúc này mới phản ứng được, mắt trừng lên, “Hôm nay tên minh tinh dự hoạt động quảng bá không lẽ là cậu?”
Mấy người cảnh sát cùng Dương Mãnh đi chung với nhau đều cảm thấy mất mặt, Một người có quan hệ coi như không tệ, hảo tâm nhắc nhở một câu, “Mãnh ca, chúng ta về nhà Phạm Nhị đi được không? Hiện tại còn phóng viên quay phim nữa! Anh không sợ mất mặt đã đành, chớ đừng lôi mấy người chúng tôi kéo vào luôn không .”
Dương mãnh quan sát Vưu Kỳ một lúc lâu, sau đó mạnh mẽ nắm quyền, “Xem việc ồn ào này đi! Tôi đã sớm biết là cậu , bởi đám fan kia bổ nhào vào đây.”
Vưu Kỳ, “…”
Sản phẩm quản bá trong buổi họp, Vưu Kỳ làm người phát ngôn và tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông , Dương mãnh cách đó không xa nhìn cậu chằm chằm. Mọi người đem bộ biểu cảm hám trai nhìn Vưu Kỳ, còn cậu đem một bộ biểu cảm xem náo nhiệt . Bây giờ mà còn có thể giả bộ cho được ! Sắp tới vẫn còn hoạt động kinh doanh không ngừng? tại sao tạm thời không lo tính toán?
“Còn phải bao lâu mới kết thúc vậy?” Dương mãnh hướng nhìn nhân viên làm việc hỏi.
Nhân viên làm việc hơn nữa ngày mới định thần lại, thuận miệng đáp lại một cậu, “… ít nhất … Phải đến 2 tiếng !”
“Không được, tôi phải đi ra ngoài trước để ăn một bát mì, có chút đói bụng.”
Dương mãnh quyết đoán hảo tâm nhường vị trí tốt nhất cho người khác, tự mình lễ phép cúi đầu* đi ra khác sạn, thẳng đến quán mì đối diện, ăn một bát mì tốn bảy đồng nhân dân tệ , đây mới là cuộc sống thần tiên của mình .
(* Thí điên thì điên : là một từ để chí người lịch sự, cúi đầu trước người ta, nghĩa đen là cúi đầu trước bề trên)
Kết quả đợ Dương mãnh ăn xong, bên này đã sớm giải tán.
Vưu Kỳ căn bản muốn hoạt động kết thúc cùng Dương Mãnh ôn chuyện, tưởng chừng sau đó gặp lại không ngời cả bóng dáng chẳng thấy đâu.
“Buổi tối còn có tiệc rượu, cậu tham gia không?” Trợ lý hỏi.
“Không đi.”
Sau khi cự tuyệt, Vưu Kỳ từ cửa hông (cửa sau) bí mật rời đi, nghe được Dương mãnh công tác tại đồn công an, trực tiếp lái xe đi tìm người, tên cảnh sát báo Dương Mãnh đã tan làm, dẫn cậu đến nhà Dương Mãnh, .
Nhà Dương mãnh từ con ngõ đã dời đến khu dân cư, cửa phòng mở ra , Vưu Kỳ không khỏi hoảng sợ, mẹ Dương Mãnh giống như lão phù thủy đang làm phép, bà nói là buổi tối phải đến quảng trường biểu diễn.
“Dương mãnh cùng cha nó đi ra ngoài tản bộ, cậu ngồi ở đây chờ một lát.”Mẹ Dương Mạnh nói.
Hiện đại đợi gần một giờ , mẹ Dương Mãnh ở bên cạnh nhìn chằm chằm Vưu Kỳ xem xét vài chổ, càng xem càng thấy quen mắt, cuối cùng vỗ bàn một cái.
“Cậu …cậu đó…? … Tên gì nhỉ? Sao kông nhớ rõ tên vậy kà, tôi xem qua cậu diễn trên truyền hình!”
“Là Vưu Kỳ.” Vưu Kỳ thẹn thùng, “Cháu tham gia một số bộ phim trên truyền hình, nhưng chưa phải gọi là diễn viên đâu, không nghĩ tới cô còn có thể nhận ra.”
“Tôi đầu tiên thấy cậu liền nhận ra rồi, A dô cậu đóng vai tên Hán gian đúng thật đáng ghét! Lúc ấy tôi mở Tivi liền mắng chửi không ngừng, này là Hán gian thối, là tên gian giảo hay giở trò thủ đoạn! Chỉ biết khi dễ người dân Trung Quốc…”
Vưu Kỳ vẻ mặt tối tâm, ” Bộ phim đó không phải cháu đóng.”
10 phút sau, Dương Mãnh trở về, gặp Vưu Kỳ vô cùng kinh ngạc. Cậu còn chưa kịp mở miệng, cha cậu phía sau bất chợt như cơn lốc xoáy vọt đến trước mặt Vưu Kỳ , kích động lôi kéo tay cậu nói: “Cháu là Vưu Kỳ ? Chú là cha Mãnh tử, là người hâm mộ của cháu! !”
Trên đường, Dương mãnh cùng cha cậu vô tình nói qua chuyện Vưu Kỳ , không nghĩ tới so với cậu cha của cậu còn kích động hơn, lập tức mang lịch trình những năm gần đây phấn đấu của Vưu Kỳ nói liên tục, lúc đó đem Dương Mãnh nói như sấm. Lúc này nhìn dáng dấp cha cậu hàng huyên si mê , hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào, tại sao cậu có một người cha không nên thân như vậy?
Hai người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Vưu Kỳ đưa một vé xem phim sắp công chiếu ,thịnh trọng hướng tới cậu mà nói : “Tuần sau bộ phim này sẽ công chiếu tôi có tham gia trong phim , nhất định phải tới ủng hộ.”
“Chậc chậc…” Dương mãnh cười đến gò má căn lên, “Đóng vai nam thứ sáu hay vai thứ bảy?”
Vưu Kỳ cười đến bất tiện, “Vai thứ hai.”
Dương mãnh gật đầu, “Cậu rất cố gắng .”
Vưu Kỳ uống một ngụm trà, con ngươi tinh túy chớp động, bên trong mang theo vô ngàn cảm khái.
“Thật không nghĩ cậu làm cảnh sát.”
“Chuyện cậu không nghĩ tới còn rất nhiều! Tôi nói với cậu, Nhân tử cậu ấy…”
“Cậu ta là phi công của lực lượng không quân.” Vưu Kỳ ngắt lời Dương Mãnh, “Trước đó vài ngày tôi đã gặp cậu ấy, cùng với Cố Hải.”
“Hả?” Dương mãnh vô cùng kinh ngạc, “Không thể ? Lần đó cậu ấy tới tìm tôi , cùng Cố Hải chạm mặt tôi thấy hai người nhìn nhau giống như hai kẻ thù ấy.”
“Lần đó là bao lâu rồi?” Vưu Kỳ hỏi.
Dương mãnh suy nghĩ một chút, “Ừmmm… Gần nữa năm, bây giờ chóp mắt một cái thời gian đi thật nhanh.”
Vưu Kỳ cười nhạt.
Dương mãnh nhìn Vưu Kỳ chằm chằm một hồi, thử hỏi: “Cậu vẫn còn nhớ đến Nhân tử ?”
“Nhớ ?” Vưu Kỳ lúc này phủ nhận, “Đã nhiều năm như vậy, tâm đã không còn. Bất quá tôi nhớ cậu là thật, nhiều năm nay muốn quên cũng không quên được cậu.”
Dương mãnh một bộ dáng vừa mừng lại vừa lo , “Nhớ thương tôi? Tôi có gì có thể làm cậu nghĩ đến tôi?”
“Tôi cũng không biết.” Vưu Kỳ híp mắt, “Cậu xem tôi lúc ấy tâm trí hoàn toàn nghĩ đến Nhân tử, đã nhiều năm như vậy, trí nhớ tôi về cậu ta rất mơ hồ. Ngược lại thì hai ta trong lúc đó phát sinh sự tình rất nhiều, Tôi từng thứ một đều nhớ rất rõ ràng.”
Dương mãnh môi giật giật, được một hồi mới mở miệng, “Đầu óc cậu bị hỏng rồi phải không ?”
Vưu Kỳ, “…”