Nó lại là một quyền oanh ra, Giang Nam đối với một quyền này của nó nhìn như không thấy, đồng dạng một quyền oanh khứ, hung hăng oanh trên người ngưu yêu, cùng lúc đó nắm đấm của ngưu yêu oanh ra, đồng dạng nện ở trên người Giang Nam, phát ra đương một tiếng vang thật lớn, như là đánh vào phía trên chuông đồng.
Ngưu yêu bị đau, kêu lên:
– Tiểu tử, ngươi ý định cùng Ngưu Đại gia liều phòng ngự sao? Ta da thô dày thịt, bị chết nhất định là ngươi!
Giang Nam mắt điếc tai ngơ, một quyền đón lấy một quyền oanh khứ, giống như muốn đem tao ngộ của mình lúc đang lẩn trốn, hết thảy thông qua nắm đấm phát tiết đi ra ngoài.
Đầu ngưu yêu này cũng không cam chịu yếu thế, một quyền đón lấy một quyền oanh ra, cũng không lâu lắm, nó liền có chút ít không chịu đựng nổi, bị Giang Nam đánh cho thổ huyết, kêu lên:
– Đừng đánh, ngươi nhanh dừng tay!
Giang Nam đồng dạng cũng bị nó đánh cho khóe miệng tràn huyết, nhưng như cũ vung quyền đánh tới, đầu ngưu yêu này giận dữ, cúi đầu dùng sừng trâu hướng Giang Nam chống đỡ đi, liều mạng đánh tới.
Đ-A-N-G…G!
Hắn đâm vào trên đầu Giang Nam, thanh âm rung trời, Giang Nam như trước vung nắm đấm lên, phảng phất nhận định một cái chân lý, cái kia chính là đánh chết nó.
Không lâu sau, ngưu yêu rốt cục bị hắn sinh sinh đánh chết, Giang Nam cũng bị đâm cho đầu rơi máu chảy, nhưng như cũ liều mạng đánh thi thể ngưu yêu, thẳng đến đánh nó thành bùn nhão, lúc này mới dừng tay, ngồi dưới đất vù vù thở hổn hển, hậm hực chi khí trong nội tâm bị hắn phát tiết không còn, lúc này mới cảm thấy thoải mái rất nhiều, hung ác nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
– Các ngươi năm đó truy sát ta, ăn đồng bạn ta, ăn người nhà của ta, hôm nay ta liền đánh chết ngươi, đánh nát ngươi! Trước đánh chết các ngươi, lại đi đánh chết Thiên Thần!
Mấy ngày sau, Giang Nam xuất hiện ở phía trên một mảnh phế tích, nơi này từng đã là Giang phủ, hắn sinh ra ở tại đây, có lúc nhỏ khoái hoạt, có cha mẹ huynh đệ tỷ muội làm bạn, đọc sách biết chữ, mà hôm nay, hết thảy tan vỡ, chỉ còn lại có đổ nát thê lương, Giang gia to như vậy chỉ còn lại có chính hắn.
Giang Nam tưởng nhớ thật lâu, đang muốn quay người rời đi, đột nhiên chứng kiến bên cạnh Giang phủ có một mảnh nghĩa địa, từng tòa mộ bia mọc lên san sát như rừng, trong nội tâm run lên, vội vàng đi tới.
– Tiên khảo tỷ húy Giang Công Giang Trần thị phủ quân hợp táng chi mộ, bất hiếu nữ Giang Lâm lập.
– Huynh trưởng Giang Thần chi mộ…
– Nhị huynh Giang Thiên chi mộ…
– Tứ huynh Giang Nam chi mộ…
…
– Đây là Lâm nhi muội muội lập bia…
Thân hình Giang Nam run rẩy, trong đầu không khỏi hiện ra một bóng dáng tiểu nha đầu tóc vàng, thủy chung ở phía sau mình, âm thanh trẻ con gọi Tứ ca ca.
Giang gia huynh muội năm người, bốn nam hài, Giang Nam xếp hạng lão Tứ, cha mẹ vẫn muốn có nữ hài, lúc Giang Lâm xuất thế, Giang phủ cao thấp đều vui mừng, đối với nàng rất là yêu thương, mà Giang Nam cùng Giang Lâm tuổi tác không sai biệt nhiều, bởi vậy nàng đối với Giang Nam rất là ỷ lại.
Hắn ngây người thật lâu, đột nhiên nhịn không được cười ha ha, hai hàng nước mắt theo gương mặt trợt xuống, lẩm bẩm nói:
– Tiểu muội còn sống, còn sống… Ta còn có thân nhân trên đời!
Hắn vốn cho là Giang gia chỉ còn lại có chính hắn, giờ phút này đột nhiên chứng kiến mộ bia thành từng mảnh này, phát hiện Giang gia còn có một người còn tại nhân thế, không khỏi mừng rỡ như điên, lần thứ nhất cảm giác được Giang Tuyết tỷ tỷ ly khai mình cũng không còn cô đơn nữa.
– Tiểu muội, trước kia Tứ ca vô năng, không có thể bảo hộ ngươi, bất quá lúc này đây ta thề, không ai có thể làm bị thương ngươi!
Ánh mắt Giang Nam đảo qua mộ bia thành từng mảnh này, khóe mắt run run thoáng một phát:
– Những mộ bia này có lẽ vừa lập không có vài ngày, tiểu muội nhất định là vừa rời đi không bao lâu! Nàng một nữ tử, là sống thế nào?