Còn chưa đi được hai bước, Bạch Yên Nhiên mang theo người cản đường. Mặt Bạch Yên Nhiên đã được chữa lành, đứng bên cạnh cô ta là một đệ tử của Tuyệt Hồn cốc, thấy Minh Thù, người đệ tử kia sợ hãi gục đầu xuống.
“Nhất Minh, ngươi…”
Hồi Tuyết chỉ vào đệ tử kia có chút không thể tin.
Bạch Yên Nhiên cao quý ngẩng đầu: “Chức Phách, gần đây ngươi không được ngủ ngon phải không? Ngươi sớm giao Tuyệt Hồn cốc ra cũng là chuyện tốt, miễn cho chịu nhiều đau khổ hơn.”
Minh Thù mỉm cười, đôi mắt ngạo nghễ liếc nàng.
Mấy giây sau
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết của Bạch Yên Nhiên dẫn những người nghỉ chân xung quanh chạy tới.
Minh Thù phủi tay một cái, không nhanh không chậm nói:
“Chặn đường rồi.”
Bạch Yên Nhiên chật vật ngã trên đất, nhận thấy các loại ánh mắt dò xét xung quanh, cái loại ánh mắt này đối với Bạch Yên Nhiên mà nói, giống như là lửa nóng thiêu cháy nội tâm của nàng ta.
Sắc mặt nàng ta tái xanh nhìn Minh Thù, hận ý trong lòng cuồn cuộn như thủy triều, rõ ràng người toàn bộ đại lục đều mắng nàng ta, nàng ta hẳn là rơi vào đường cùng, người nên khóc là nàng ta mới phải, vì sao nàng ta lại còn có bộ dạng làm người khác hận đến nghiến răng như vậy, ung dung tự tại một cách quá đáng.
“Nàng ta chính là Chức Phách sao? Sao nàng ta lại vào cung, hiện tại Tuyệt Hồn cốc đang rối loạn, sao cũng không thấy nàng ta sốt ruột. Giao Tuyệt Hồn cốc cho nàng ta thật đúng là đáng tiếc, ngay cả biển hiệu của cốc cũng tự mình đạp bỏ.”
Có người nói xấu Minh Thù.
“Là do nàng ta vô dụng…”
“Nàng ta thật lợi hại, nhiều người như vậy đều đánh không lại.”
“Lợi hại có ích gì, thời gian dài như vậy, có khi nào thấy nàng ta thể hiện y thuật đâu? Tuyệt Hồn cốc là nơi nào chứ, y thuật vô song, thực lực của nàng lợi hại thế nào đi nữa, không có y thuật lúc đó chẳng phải là vô dụng sao.”
“Nói cũng phải…”
“Các ngươi nói cái gì đó?”
“Còn có thể nói cái gì, không phải là Tuyệt Hồn cốc kia…”
Âm thanh đáp lời ngập ngừng, trong lòng thình thịch kinh hoảng, hắn cẩn thận quay đầu lại, sắc mặt liền trở nên khó coi, ngữ khí lắp bắp:
“Thanh… Thanh Trần công tử.”
Hắn, hắn hắn hắn sao lại ở chỗ này!
Tất cả âm thanh dường như biến mất trong lúc đó, Thanh Trần ung dung từ trong bọn họ đi qua, mỗi một bước giống như đều trải qua cả một thế kỷ dài dằng dặc.
Thấy Thanh Trần đang đi vào gần trung tâm sự việc, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó lạ thường.
“Chát!”
Bạch Yên Nhiên từ dưới đất nhảy lên, ánh sáng trong tay lóe lên, roi da được khảm gai ngược sắc bén đột nhiên xuất hiện đánh một tiếng chát vào mặt đất.
Thần sắc Bạch Yên Nhiên dữ tợn, roi theo nàng ta vung ra đánh về phía Minh Thù.
Ngón tay Minh Thù huơ huơ trên không, Lưu Phong ngừng tiến lên.
Dưới chân Minh Thù chuyển động, tránh khỏi roi da. Bạch Yên Nhiên vận dụng linh lực, trên roi mang theo linh lực bén nhọn, không khí dường như cũng trở nên căng thẳng.
Giết Chức Phách.
Mình muốn giết Chức Phách.
Bạch Yên Nhiên vung vẩy chiếc roi trong tay, linh lực được truyền vào trong roi, chiếc roi từ trên không hạ xuống, Minh Thù không thể nào tránh được.
Thấy chiếc roi sẽ đánh xuống người Minh Thù, Minh Thù tay không bắt roi hung hăng kéo xuống một cái roi bị kéo căng.
Máu tươi từ bàn tay Minh Thù chảy ra, khóe miệng nàng lại lộ ra ba phần ý cười. Cố sức kéo căng, làm cho Bạch Yên Nhiên lảo đảo cả người chúi về phía trước.
Minh Thù kéo roi bắt Bạch Yên Nhiên lại, quấn một vòng roi, trói chặt nàng ta.
Bạch Yên Nhiên giãy giụa, roi da mang gai ngược ghim vào thân thể, đau đến mức rút cạn sinh lực không để ý đến hình tượng rống to:
“Chức Phách, ngươi là con khốn, buông ra.”
“Ngươi lặp lại lần nữa?”
Minh Thù dường như không nghe thấy, ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Con khốn buông ta ra, ta là tiểu thư Bạch gia, ngươi dám đối xử như thế với ta, ta phải cho ngươi chết không được tử tế. Ngươi là đầu gỗ sao còn không mau cứu ta!” Những lời này là gào với Nhất Minh.
Nhất Minh muốn tiến lên, lại sợ Minh Thù và Lưu Phong nên có chút do dự.
“Đừng nói ngươi là tiểu thư Bạch gia, dù cho ngươi là thần tiên, hôm nay ta cũng dám động vào ngươi.”
Trẫm cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc.
Bạch Yên Nhiên bởi vì đau đớn, giọng nói như lạc đi:
“Ngươi dám?”
“Ngươi nói xem ta có dám không?”
Minh Thù cười nhẹ siết mạnh roi hơn nữa, Bạch Yên Nhiên đau đến mức không phát ra tiếng.
Trẫm không thèm để ý đến ngươi, coi trẫm dễ bị bắt nạt thế sao?
“Chức Phách, ngươi dừng tay lại.”
Bạch lão gia đem theo người chạy đến, mọi người đều dạt sang hai bên, Bạch lão gia tức giận hét lớn:
“Buông Yên Nhiên ra.”
“Ngươi bảo ta buông là ta sẽ buông sao, thế thì ta làm gì còn thể diện chứ?”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Bạch Yên Nhiên đang bị tra tấn trong tay Minh Thù, Bạch lão gia tuy tức giận nhưng cũng không giám đắc tội với Minh Thù.