Huống chi, nếu bọn họ dính líu đến thì chính nàng nhất định không thể chỉ lo cho thân mình. Vì vậy chỉ có thể tách Đại phòng và Nhị phòng ra.
Nàng nói với Tiết Tĩnh Viện: “Khi trở về muội nói với mẫu thân, để cho bà thổi gió bên tai phụ thân, nói ý tứ của ta, để cho Nhị phòng ra ở riêng.”
Tiết Tĩnh Viện kinh hãi, theo lý mà nói tổ phụ tổ mẫu các nàng còn tại thế thì không nên nhưng dạo thời gian này không cần nói lý, nàng cũng không hỏi gì nhiều, ngoan ngoãn gật đầu: “Được, muội nhớ kỹ.”
Chờ thời gian bận rộn trong cung tạm thời chấm dứt, Tiết Tĩnh Xu liền an bài cho Liễu Nhi gặp mặt ca ca của nàng ấy.
Lúc đi Liễu Nhi có vài phần thấp thỏm, lúc trở thì hốc mắt đỏ bừng trên mặt lại mang theo ý cười.
Nàng ấy cao hứng bừng bừng kể cho Tiết Tĩnh Xu nghe biểu hiện của ca ca mình, mang cho nàng ấy một gói đồ ăn nhỏ, bên trong có mứt quả, món đồ chơi nhỏ làm bằng đường, hạt dẻ xào, hạt thông khô, đồ ăn vặt khoảng mười loại.
Liễu Nhi cao hứng nói: “Ca ca còn nhớ rõ trước đây ta thích ăn mấy cái này.”
Tiết Tĩnh Xu thấy nàng ấy có vài phần hoạt bát như trước, trong nội tâm cũng vui thay nàng ấy.
Liễu Nhi còn nói: “Ca ca nói huynh ấy muốn tích góp tiền để mua một gian nhà nhỏ trong kinh thành, đợi đến khi ta hai mươi lăm tuổi thì đón ta ra ngoài ở chung. Nhưng ta nói với huynh ấy là ta muốn tiếp tục hầu hạ nương nương.”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Nếu như có người thích hợp, không cần đợi đến hai mươi lăm, ta hy vọng sẽ gả ngươi cho người ta, còn có thể hầu hạ ta thì có rất nhiều người chiếu cố, chẳng phải vẹn toàn đôi đường sao?”
Liễu Nhi chỉ lo lắc đầu: “Không muốn không muốn, ta không cần gả. Những đại nam nhân kia, không có một người so được với nương nương, ta muốn bồi nương nương.”
Tiết Tĩnh Xu bật cười, trong lòng nghĩ tâm tính nàng ấy còn nhỏ, mình từ từ để ý giúp nàng ấy là được.
Qua mấy ngày nữa chính là mười lăm tháng tám, ngày trung thu gia đình đoàn viên, trong cung còn chưa xếp đặt tiệc khiến cho các vị quan lại trở về nhà đoàn tụ gia đình, cùng nhau nhắm trăng.
Tiết Tĩnh Xu, Hoàng Đế cùng vài vị Thái Phi, bồi Thái Hoàng Thái Hậu bái tế nguyệt thần, lại ăn bánh trung thu, chờ Thái Hoàng Thái Hậu mệt mỏi muốn đi nghỉ thì từng người mới hồi cung.
Vào ban đêm ngày mùa thu có chút lạnh, Hoàng Đế cùng Tiết Tĩnh Xu hai người đồng hành, hắn cầm tay nàng ủ trong lòng bàn tay của mình.
Đến Tê Phượng Cung, sau khi rửa mặt, hai người đi nghỉ.
Hài tử trong bụng Tiết Tĩnh Xu đã hơn ba tháng, bụng khẽ nhô lên. Hoàng Đế áp bàn tay của mình lên trên bụng nàng, vừa ngay chỗ nhô lên khớp với lòng bàn tay của hắn.
Trong nội tâm của Tiết Tĩnh Xu kì thật có chút nghi hoặc, trước đây Hoàng Đế đếm ngày chờ tới hạn đủ ba tháng, nhìn bộ dạng của hắn cực kỳ khó nhịn, nàng còn tưởng khi đủ ba tháng thì hắn liền muốn thân cận với nàng. Lại không nghĩ đến hiện tại đã qua chừng mười ngày, nhưng Hoàng Đế vẫn không có động tĩnh.
Chẳng qua nàng nghi hoặc thì nghi hoặc vậy thôi, muốn nàng chủ động đề ra thì tuyệt đối không được.
Hôm nay trên người Hoàng Đế mặc áo lót trong, chính là cái mà Tiết Tĩnh Xu đã làm một bộ cho hắn, đường may không tính là tỉ mỉ, chế tác cũng không đủ tinh xảo nhưng Hoàng Đế cực kỳ yêu thích. Sau khi tắm xong là mặc vào ngay.
Tiết Tĩnh Xu thấy hắn thích như thế, trong lòng có kế hoạch, chờ sau khi thêu xong bộ đồ lót cho Hoàng nhi, lại may cho hắn thêm một bộ.
Hoàng Đế sờ bụng Hoàng Hậu xong, nói chuyện với Hoàng nhi một chút, bàn tay liền bắt đầu mò mẫm tứ phía.
Tiết Tĩnh Xu run lên một cái, dựa trên cổ hắn, nhỏ giọng hỏi: “Có phải hôm nay Bệ hạ muốn hay không…”
Hoàng Đế ngậm vành tai của nàng trong miệng, hàm hồ nói: “Trước đó Trương Chi Khung đã nói, nếu để ổn thỏa, tốt nhất nên chờ thêm mười ngày. Hiện tại, cuối cùng cũng đến.”
Tiết Tĩnh Xu sợ ngứa, nghiêng đầu để vành tai của mình thoát khỏi miệng hắn, lại chủ động hôn môi hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu như thế, còn thỉnh Bệ hạ thương tiếc.”
Hoàng Đế trầm thấp đáp một tiếng, đổi khách thành chủ, ngậm đôi môi đỏ mọng của nàng nuốt vào trong miệng.
—–
Đảo mắt là tới ngày thành thân của Tiết Tĩnh Uyển cùng Lâm gia Nhị công tử.
Bởi vì hai người bọn họ là do Thái Hoàng Thái Hậu tứ hôn, ngày đó đón dâu, hai người liền từng người một tiến cung, chia ra hướng tạ ơn Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Đế.
Tiết Tĩnh Xu ở trong nội cung của Thái Hoàng Thái Hậu chờ Tiết Tĩnh Uyển, thấy nàng ấy một thân hỉ phục đỏ thẫm đi vào, cũng không kịp nói vài lời đã bị ma ma dìu tân nương rời đi.
Thái Hoàng Thái Hậu híp mắt, thở dài nói: “Bọn nhỏ cũng đều trưởng thành rồi.”
Trong nội tâm của Tiết Tĩnh Xu cũng có vài phần phiền muộn.
Trong lòng nàng nghĩ, nếu như chính mình cũng có một nữ nhi, ngàn kiều trăm sủng nuôi lớn, khẳng định giao cho ai cũng không yên tâm.
—–
Qua mấy ngày, nàng lại gọi Tiết Tĩnh Uyển tiến cung.
Lần trước đến, Tiết Tĩnh Uyển vẫn ăn mặc như thiếu nữ, hiện tại đã giống như một vị phụ nhân (gái đã có chồng).
Tiết Tĩnh Xu nhìn kỹ sắc mặt nàng ấy, lại hỏi chút ít, xác định người Lâm gia đối xử không tệ với nàng ấy, mới yên lòng.
Thời điểm lá cây rụng hết trên cành thì Thẩm An Thiến cũng xuất giá. Nàng ta theo như lệ cũ tiến cung để dập đầu tạ ơn Thái Hoàng Thái Hậu và Tiết Tĩnh Xu.
Từ lúc Thái Hoàng Thái Hậu tứ hôn đến lúc nàng ta xuất giá, cũng chỉ trong vòng một tháng. Sở dĩ vội vàng như vậy là bởi vì biên cương Tây Bắc không thể thiếu Tần Tướng quân, sau khi hai người thành hôn chờ Thẩm An Thiến lại mặt thì lập tức rời kinh.
Trong cung Tiết Tĩnh Xu nghe nói, ngày Thẩm An Thiến lại mặt, Vĩnh Bình Quận Chúa từ chối không gặp nàng ta. Thẩm An Thiến chảy nước mắt ở ngoài cửa phủ dập đầu, chiều cùng ngày đi Tây Bắc với Tần Tướng quân. Lần từ biệt này, tiếp theo không biết đến khi nào mới gặp lại.
Sau khi vào thu, hiếm có ngày được nhàn nhã dạo chơi.
Tiết Tĩnh Xu có một thói quen, sáng sớm và chạng vạng đều nằm trên giường phơi nắng.
Lúc Hoàng Đế đến đã thấy bộ dạng lười biếng của nàng.
Hoàng Đế tiến tới kéo nàng qua, để cho nàng tựa trên người mình, bàn tay vô cùng tự nhiên đặt ở trên bụng nàng.
Con mắt Tiết Tĩnh Xu cũng không mở ra, lười biếng nói: “Cả ngày Bệ hạ cứ vuốt ve như này, có thể làm ra gì đây?”
Hoàng Đế nói: “Mỗi lần như vậy phát giác ra Hoàng nhi so với hôm qua lại lớn hơn một chút.”
Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Nào có rõ ràng như Bệ hạ nói. Thái y nói trước ba tháng so với người bình thường không khác mấy, sau ba tháng bắt đầu chậm rãi lớn lên. Đợi tới năm tháng sẽ lớn lên nhanh lắm.”
Hoàng Đế: “Mạn Mạn không tin, tự mình sờ một cái, quả thật mỗi ngày đều nhìn ra được biến hóa.”
Hắn nói, đột nhiên lông mày hơi nhướng lên, nói: “Thái y nói là tình huống mang thai chẳng lẽ trong bụng Mạn Mạn thật sự có hai Hoàng nhi?”
Tiết Tĩnh Xu mở mắt ra, cúi đầu nhìn nhìn bụng của mình. Bị câu nói vừa rồi của Hoàng Đế cảm thấy quả thật có chút nhanh.
Nàng chần chờ nói: “Có phải những ngày này khẩu vị lớn nên bụng mới to thịt thêm?”
Hoàng Đế nói: “Gọi thái y tới đây hỏi một chút liền biết.”
Vì để bảo vệ ổn thỏa, trừ Trương Thái y bên ngoài ra, Hoàng Đế lại triệu vài vị lão Thái y khác cùng nhau đến đây.
Chờ vài vị Thái y từng người tiến lên khám qua, Hoàng Đế bảo bọn họ tạm thời không nói kết quả ra, chờ mỗi người bắt mạch xong, mới hỏi: “Các vị thái ý có thể bắt mạch ra được trong bụng Hoàng Hậu có mấy Hoàng nhi không?”
Vài vị thái y hai mặt nhìn nhau.
Trương Thái y nhíu mày nhớ lại mạch tượng vừa rồi, trên mặt đột nhiên vui mừng, nói ra: “Bệ hạ, theo cựu thần xem thì trong bụng nương nương là song thai, chỉ là hiện tại thai nhi còn nhỏ, nhịp đập còn kém, không dễ dàng phát giác.”
Sau khi hắn nói xong đã có hai gã thái y có kết quả giống như vậy, chỉ có hai người khác vẫn cho rằng chỉ có một thai nhi.
Hoàng Đế liền để cho bọn họ lại khám lại thêm lần nữa, để Trương Thái y ở trong, bốn vị Thái y đều kết luận rằng Hoàng Hậu có song thai, chỉ có một vị Thái y không thể xác định.
Trong nội tâm của Hoàng Đế như hiểu rõ, để người Thái y viện trở về thương thảo phương án an thai cho Hoàng Hậu, rồi mới cho bọn họ lui ra.
Người hầu hạ trong Tê Phượng Cung đều quỳ xuống chúc mừng, Hoàng Đế ban thưởng, lại gọi Đức Lộc đi đến cung Thái Hoàng Thái Hậu báo tin mừng.
Mọi người đi rồi, Tiết Tĩnh Xu vẫn vẫn chưa lấy lại bình tỉnh, ngơ ngác nhìn bụng của mình.
Mặt mày Hoàng Đế hiện lên sự vui vẻ khó nhịn, trong giọng mang theo vài phần đắc ý nói: “Mạn Mạn có thể nghe rõ rồi đấy, chúng ta có hai Hoàng nhi, ta đã nói đúng.”
Hắn nghĩ lại đám con cháu trong các triều Đế Hậu, hình như không có vị phi tử nào của Hoàng Đế từng sinh hạ song thai. Không khỏi có chút tự đắc, các chư vị tổ tiên có hậu cung phồn thịnh thì thế nào? Nhiều người như vậy cộng lại còn không sánh bằng Mạn Mạn của hắn.
Hắn ôm Tiết Tĩnh Xu, hôn trán nàng, nói: “Mạn Mạn của ta cũng thật là lợi hại.”
Tiết Tĩnh Xu cuối cùng có chút ít phản ứng, sững sờ quay đầu nhìn Hoàng Đế: “Bệ hạ, thật sự chúng ta có hai đứa bé?”
Hoàng Đế gật đầu: “Thiên chân vạn xác, bốn vị thái y cũng đã chẩn đoán chính xác, nếu Mạn Mạn không tin, ta gọi Phan thần y tiến cung đến khám bệnh một lần nữa.”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Không phải là không tin, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Tiết Tĩnh Xu đột nhiên vén chăn mỏng dưới nệm giường lên, trực tiếp đi vào trong điện.
Hoàng Đế lập tức đuổi kịp, liền nghe Hoàng Hậu vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu nói: “Lại thêm Hoàng nhi, trước làm quần lót không đủ dùng, còn làm được một ít, vốn dĩ định làm thêm cho Bệ hạ một bộ, hiện tại chỉ sợ không có thời gian làm, thôi để qua một bên đi, cái đó cũng không cần gấp gáp…”
Hoàng Đế: “…”