trước, ra vẻ bà chủ trong nhà.
“Cháu đến là được rồi, còn quà cáp làm gì.”
Kỷ Nhiên khi này mới lấy ra hai hộp trang sức, đưa cho bà Vân và Nhã Linh. “Cháu không biết lựa đồ cho phụ nữ, nếu có gì không hợp mắt mong bác đừng chê.”
Cô nhìn thoáng qua trang sức, mới nhớ ra hình như mình thấy loại này trước đây rồi thì phải, nhưng trong lúc nhất thời cô không nhớ ra mình thấy ở đâu, bà Vân cười tít mắt nhận lấy quà, mở ra xem, Trì Tuyết nhìn thoáng qua, bộ trang sức khá đẹp, theo phong cách giọt lệ. Khi này mới nhớ ra, đây là bộ sưu tập mới nhất của PNJ thì phải… Cô thoáng nhìn sang Kỷ Nhiên, không ngờ anh lại chuẩn bị chu toàn như thế.
Ông Nguyên thấy vậy gương mặt cũng bớt cau có lại, Trì Tuyết và Kỷ Nhiên theo chân ông vào phòng ăn. Bữa cơm khá đầy đủ, chỉ trừ việc chuyện trên bàn cơm thì chẳng vui vẻ tẹo nào. Trì Tuyết vừa ngồi xuống, đã nghe bố cô tra hỏi Kỷ Nhiên.
“Cậu năm nay mấy tuổi? Trong nhà có những ai? Bố mẹ là người ở đâu? Bây giờ đang làm công việc gì?”
“… ” Trì Tuyết nhìn ông Nguyên, cứ có cảm giác ông đang hỏi cung.
“Bố mẹ cháu là người Phố Giang, hiện cháu đang làm cho Eudora, cháu năm nay 30 ạ.”
Anh không hề nói mình là chủ tịch tập đoàn Eudora cũng không nói anh và cô kết hôn đã tổ chức lễ cưới rình rang, hầu như những người quen biết và làm ăn với Kỷ Nhiên đều biết Trì Tuyết là tổ tông của Kỷ tổng, chỉ có nhà cô là xem anh là người nghèo khổ.
“Hai đứa đăng kí kết hôn rồi?”
Kỷ Nhiên gật đầu, ông Nguyên mặt hăm he như đưa đám. Định ra mặt dạy bảo, nhưng thấy gương mặt anh cứ bình thản chẳng chút sợ sệt thì cũng thôi, lúc này mới nói.
“Được rồi, cậu cũng biết con gái tôi từ nhỏ sống trong nhung lụa, bây giờ theo cậu chịu khổ. Hay cậu nghỉ việc ở Eudora đi, sang bên công ty nhà tôi làm”.
Trì Tuyết nghe vậy hơi nhìn ông Nguyên, rồi lại nhìn sang Kỷ Nhiên, đã thấy anh nhẹ lắc đầu.
“Cháu rất thích công việc hiện giờ ạ”.
Bà Vân ban đầu còn bình thường, rất nhiệt tình mời Kỷ Nhiên dùng bữa, nhưng khi nghe thấy ông Nguyên nói với Kỷ Nhiên đến công ty ông làm việc, thì bà Vân không còn như trước nữa.
“Thôi anh, cháu ấy không thích đến thì thôi”.
Ông Nguyên còn đang định nói gì, thì Nhã Linh đã gắp đồ ăn cho ông.
“Bố, bố ăn nhiều vào”.
Vậy là ông Nguyên không nói nữa, bắt đầu ăn cơm. Trì Tuyết cắm cúi ăn nhanh, đã thấy bỗng có thêm một miếng sườn, cô nhìn lên, mới thấy Kỷ Nhiên đang gắp đồ ăn cho cô, Trì Tuyết nhìn bà Vân, rồi nhìn ông Nguyên đang nhìn mình, hơi thẹn thùng, vậy mà Kỷ Nhiên vẫn tỉnh rụi.
“Em ăn nhiều vào kẻo đêm đói”.
Trì Tuyết đột nhiên nghĩ, chẳng biết phải trường hợp thế nào, Kỷ Nhiên mới biến sắc đây. Ngay cả trong nhà cô anh vẫn tự nhiên như chốn không người thế này à? Một bữa cơm trôi qua trong sự im lặng của ông Nguyên và bình chân như vại của Kỷ Nhiên, mãi đến khi đến giờ về rồi, Trì Tuyết mới thở phào một hơi.
Kỷ Nhiên ngồi nói chuyện với ông Nguyên trong phòng khách, Trì Tuyết thấy vậy mới vào bếp lấy nước uống. Nhã Linh vẫn còn ở trong bếp chưa ra, Trì Tuyết vừa vào, Nhã Linh đã bước lên, gương mặt đang cười tươi như hoa. “Chị Trì Tuyết, em ghen tị với chị ghê đó”.
Trì Tuyết không thèm quan tâm Nhã Linh, vào thẳng bên trong lấy nước uống, Nhã Linh đứng cạnh cửa tủ lạnh, nhìn Trì Tuyết rồi nói tiếp, chẳng quan tâm Trì Tuyết có nghe hay không.
“Anh rể đẹp trai ghê, em gặp nhiều người rồi mà chưa gặp ai như anh ấy cả. Chị thật tốt số, lúc trước là anh Khanh, bây giờ là anh Nhiên”.
Không nhắc thì thôi, nhắc đến Hoài Khanh, Nhã Linh lại hả hê như vừa nhận được hợp đồng đóng phim vậy. Trì Tuyết lúc này cất nước đi, đóng cửa rầm một cái, nhìn Nhã Linh đang vòng tay nhìn mình, khẽ nở nụ cười mỉa mai.
“Rồi sao nữa?”
Nhã Linh thấy Trì Tuyết giận, cô ta mới đến gần Trì Tuyết, nói nhỏ vào tai Trì Tuyết.
“Còn sao nữa, chị đoán xem, anh Nhiên có thích em không?”
Nhã Linh cười hì hì, như thể thân mật với Trì Tuyết lắm.
“Anh Khanh lần đầu tiên với em đã thích mê rồi, liên mồm nói có lỗi với chị, sau này vẫn năm lần bảy lượt tới tìm em đấy thôi. Đàn ông ấy mà…”
Nhã Linh nhìn ra ngoài, nơi hai người đàn ông đang nói chuyện rôm rả, Trì Tuyết cũng nhìn ra ngoài, Kỷ Nhiên đang uống trà với bố, chẳng biết đang nói chuyện gì. Bấy giờ, mới thấy trong ánh mắt Nhã Linh như có thứ ánh sáng gì đó, Trì Tuyết khó chịu nhướn mày.
“Không biết bố sao lại muốn anh Nhiên vào công ty nhà mình, hay bố muốn bồi dưỡng anh ấy? Chị yên tâm, nếu thật như vậy, để em thay chị làm bà chủ”.
Trì Tuyết nhìn ra ngoài, sao cô không thấy bố có vẻ muốn Kỷ Nhiên đến công ty thừa kế gì cả? Cô nhìn Nhã Linh đang tự tin tràn trề, không hiểu sao trong lòng chỉ thấy nực cười.
“Ừ, chị chờ nhé”.
Nhã Linh nghe thấy lời mỉa mai của Trì Tuyết, lướt sang đã thấy Trì Tuyết ra ngoài, dáng lưng thẳng tắp, Trì Tuyết đến cạnh anh, ngồi xuống cạnh anh rồi cả hai đứng dậy. Nhã Linh khẽ cắn môi, đến khi môi trắng bệch mới nhả ra. Ánh mắt lộ vẻ không cam tâm.
