Tan họp mọi người ra khỏi phòng, Tô Tiểu Mễ ngoan ngoãn theo phía sau Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn bỗng nhiên ngừng lại, nói: “Dù có xa hơn nữa, anh cũng sẽ ở phía trước chờ em”
Tô Tiểu Mễ nhìn không thấy khuôn mặt Nghiêm Ngôn nên không nhìn được phản ứng của hắn, tuy nhiên cậu đã bị những lời tràn ngập con tim này làm cho vui mừng vô cùng, nhảy đến bên cạnh Nghiêm Ngôn: “Anh nói thật hả? Anh sẽ chờ em vượt qua anh?”
“Lừa em đó!” Nghiêm Ngôn nhe răng cười xấu xa.
“Tại sao chứ, anh, anh thật là quá đáng” Thoáng chốc tâm tình Tô Tiểu Mễ từ trên Thiên Đường rớt xuống Địa Ngục.
“Em và anh đều biết dù em có tiến bộ thế nào cũng không thể vượt qua anh”
“Anh lại đang hoài nghi trí thông minh của em”
Nghiêm Ngôn đem văn kiện trong tay gõ nhẹ lên đầu Tô Tiểu Mễ : “Sao em cứ nhất định phải đuổi theo anh, anh dù có trở nên ưu tú thế nào không phải vẫn luôn ở bên em đó ư” Nói xong liền hướng phòng làm việc đi tới. Tô Tiểu Mễ sửng sốt một lát, sau đó liền đuổi theo: “Ngôn ~~ chờ em với”
Kết quả trong sổ ghi chép tất cả đều là tên Nghiêm Ngôn không thì vẻ nguệch ngoạc hình hai người, dù rất muốn biến mất Tô Tiểu Mễ vẫn chạy không thoát vận mệnh bị Nghiêm Ngôn mắng một bữa xối xả.
Về đến nhà Tô Tiểu Mễ lại bắt đầu bận rộn lo chuẩn bị một ít đồ vật, lấy ra quyển nhật ký trước kia của mình, 100 nguyên, quần bơi mấy năm trước Nghiêm Ngôn mua cho mình, hình mình và Nghiêm Ngôn, còn có khăn thêu chữ thập, sắp xếp mọi thứ thật chỉnh tề đặt lên bàn, bên cạnh để một lư hương, phía trước đặt một đĩa trái cây, không biết từ nơi nào lấy ra nhang đốt.
Nghiêm Ngôn nhìn trận thế trước mắt, nổi giận ngụt trời: “Mẹ nó, em cho rằng em chết rồi à”
Tô Tiểu Mễ ủy khuất nhìn Nghiêm Ngôn: “Em chỉ nghĩ làm vậy nó sẽ phù hộ cho tình yêu của chúng ta”
“Em lại giống như mấy lão cụ bà mê tín, lấy ra hết mấy thứ này cho anh, nhìn thôi đã sởn cả da gà, không khác gì linh đường”
“Phi, phi, phi, anh không được nói lung tung.”
“Anh đã nói với em, ngày ngày làm mấy chuyện linh tinh này còn không bằng xem sách”
“Đọc sách rất mất sức”
“Làm những chuyện này thì có sức hả, nhanh lấy ra” Nghiêm Ngôn nhìn thấy tấm hình mình lại càng cảm thấy không thoải mái.
Thấy Nghiêm Ngôn thật sự chán ghét những món đồ này, cậu tức giận chạy đi dọn dẹp mọi thứ, đem những thứ đồ quý báu bỏ vào trong thùng. Thật là, thế này không đúng, thế kia cũng không đúng, không biết người này rốt cuộc thích món gì nữa, đúng là quái nhân. ( T/g: Quái nhân hình như là cậu nha )
Chờ Tô Tiểu Mễ dọn đâu vào đấy, cậu lại bắt đầu kể lại năm đó: “Ngôn~ anh có biết lúc em mới vào trường, trong lớp học mấy nữ sinh ngày nào cũng thảo luận chuyện của anh, sẽ không ai nghĩ đến chúng ta lại ở cùng nhau. Nếu bây giờ mấy cô gái ấy biết được nhất định tức chết”
“Ngôn ~ lần đầu tiên gặp anh lúc đó em cảm thấy anh thật đẹp trai, cũng cảm thấy ông trời thật không công bằng, em muốn có ngày được giống như anh”
“Ngôn ~ có chuyện này hình như em chưa nói với anh, lần đầu tiên chúng ta nói chuyện anh lại cười với em, kết quả khiến em thấy rằng nụ cười của anh thật tuyệt, lúc đó em đã yêu anh, anh nói có phải em rất ngốc?”
“Ngôn ~ em thích anh lâu lắm rồi, lâu đến ngay cảm em cũng cảm thấy bản thân không còn hi vọng, không ngờ có ngày anh lại tiến vào cuộc sống của em. Giống như lúc em biết anh cũng yêu em, em thật sự đã phát điên cứ nghĩ rằng đang nằm mộng, anh đừng cười a, em nói thật mà” Tô Tiểu Mễ nắm lấy áo Nghiêm Ngôn nhắc nhở hắn xem lại hành vi chính mình.
“Ngôn~ em chưa bao giờ dám nghĩ anh chịu sống cùng em, đêm hôm đó ở KTV anh nắm tay em, anh có biết lúc đó em cảm thấy thật hạnh phúc, em nghĩ tình yêu của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi, mãi mãi, có đôi khi em cũng suy nghĩ muốn nhanh chóng đem nữa đời còn lại phó thác cho anh, mà sao anh không nói chuyện =.=? Nãy giờ chỉ có mỗi em nói thôi”
Tô Tiểu Mễ cúi đầu nằm lên đùi Nghiêm Ngôn , giương mắt nhìn hắn.
“Em cứ nói đi, không phải anh luôn ở bên cạnh lắng nghe đó sao?”
“Nếu tất cả mọi người biết quan hệ của chúng ta, người chung quanh lại không tiếp nhận thì làm sao bây giờ? Tỷ như thân thích, đồng học và .v.v..Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này em đều rất nhức đầu, tuy anh bảo em không cần để ý nhưng nói thì rất dễ, làm được không mới là quan trọng. Anh cũng biết em không có kiên cường như anh, nếu có tình yêu lại không có nơi chấp nhận chúng ta, em cảm thấy có chút không hoàn mỹ ”
Nghiêm Ngôn rít một ngụm thuốc, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc Tô Tiểu Mễ: “Em muốn đến nơi nào, chỉ cần em muốn anh sẽ đưa em đi tìm”