“Ngao ô ~”
Bỗng nhiên, một tiếng thú kêu như nũng nịu lại như hờn dỗi phá vỡ sự yên tĩnh của Thái tử phủ.
Sói con thức rồi, và đang nhe nanh cảnh giác, đau đáu nhìn cả phòng đầy người, lông mao trên người nó xù hết lên.
Hiện tại sói con tỉnh dậy Mộc Tử Khâm mới có cơ hội nhìn rõ, nó và Phù Nhã giống nhau đều sở hữu một đôi mắt dị đồng sắc vô cùng hiếm thấy.
Mắt trái xanh lam mắt phải màu hổ phách, sự kết hợp hoàn mỹ đó càng làm tôn thêm phần xinh đẹp.
Biểu tình vốn phải hung tợn vì sói con còn quá nhỏ biến thành vẻ đáng yêu, tiếng gào rít thị uy chẳng có chút uy hiếp trái lại khiến lòng người ta mềm nhũn.
“Thật đáng yêu ~” Chúng cung nữ nhìn sói con trước mắt, chỉ biết nâng tay che mặt.
Vật khả ái nhất trần gian đến thế là cùng!
Ai biết được hung thú Mạc Bạt tuyết lang khi còn non đáng yêu vậy cơ chứ.
Nếu không phải ngại Mộc Tử Khâm, có lẽ bọn cung nữ đã trực tiếp nhào lên.
“Ngao ô ~”
Như thể phát giác ý đồ của mọi người ở đây, sói con hung dữ tạc mao, nó gào lên một tiếng, bất quá chẳng thể dọa sợ ai cả mà lần nữa làm cho tâm mọi người mềm nhũn.
Ánh mắt bọn họ càng thêm lấp lánh như ngấn nước.
“Ọt ọt —”
Bụng của sói con bỗng đánh tiếng réo dài, thế là mọi người đều ngẩn ra, kể cả chính sói con cũng ngây dại, đoạn nó hồi thần rồi càng ‘hung ác’ trừng mắt chăm chăm.
Chẳng biết có phải vì quá nhỏ đứng không vững hay không, sói con tự dưng té ngã, phơi bày cái bụng tròn mềm trước mặt mọi người.
Kế đó nó cấp tốc bật dậy, tiếp tục kêu nhe nanh múa vuốt hòng cảnh cáo.
Lần này đến Mộc Tử Khâm cũng bị nó manh tới, hai mắt y ngậm ý cười, quay sang nói với cung nữ đang mê muội vì sự đáng yêu này: “Đi lấy ít sữa dê đến đây.”
Sữa dê rất nhanh được mang lên. Mộc Tử Khâm rót sữa vào chén đặt trước mặt sói con nhưng nó chẳng thèm nhìn lấy một cái, cứ khăng khăng cảnh giác trừng bọn họ.
Mộc Tử Khâm: “Lui xuống cả đi.”
Chúng cung nữ rời đi với vẻ đầy lưu luyền, Mộc Tử Khâm cũng ly khai, gian phòng còn mỗi con sói nhỏ kia.
Đợi tất cả bọn họ rời khỏi một lúc thật lâu, sói con dần buông lỏng cảnh giác.
Nó trước tiên tò mò ngóng chén sữa dê trước mặt rồi từ từ khịt mũi ngửi thử, sau đấy nghiêng đầu suy tư hồi lâu mới vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm từng chút sữa.
Nếm xong thì ánh mắt sói con như sáng bừng lên, cái bụng đánh trống không ngớt, giờ nó hoàn toàn cởi bỏ phòng bị, nhóp nha nhóp nhép uống sữa.
Hết thảy những điều này đều lọt vào mắt Mộc Tử Khâm đang đứng sau bình phong.
Lúc nảy y không thật sự rời khỏi mà bước khỏi cửa rồi theo lối khác vòng về, tránh sau bình phong âm thầm quan sát con sói này.
Và ấu lang non nớt khứu giác không quá nhạy bén, thành thử không phát hiện hơi thở của y.
Khi quan sát sói con ngấu nghiến uống sữa, ánh mắt Mộc Tử Khâm trở nên rất nhu hòa.
So với loài mèo ngoan ngoãn vô hại, Mộc Tử Khâm càng thích mãnh thú chứa đầy dã tính như sói hơn.
Năm xưa y chọn trúng Xích Vũ cũng bởi vì dã tính của nó.
Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân khác mà chính y không nguyện ý thừa nhận, đó chính là sói con này do Tiêu Chấn Diệp tặng y.
Phàm là thứ Tiêu Chấn Diệp tặng, y đều không ghét.
……
Quãng thời giau sau đó, hai ấu miêu được Mộc Tử Trạc mang về chăm sóc, còn Mộc Tử Khâm đích thân nuôi dưỡng ấu lang.
Chuyện ăn uống, tắm rửa của nó toàn bộ do Mộc Tử Khâm phụ trách.
Sói dù bé nhưng dã tính chẳng nhỏ chút nào, Mộc Tử Khâm gần như mỗi ngày đều bị nó cắn.
Tuy rằng chỉ là răng non mới nhú, thế nhưng bị cắn trúng thì rất đau.
Có vài lần y bị cắn tới chảy máu.
Cũng may giờ đây sói con vô cùng thân cận với y, sẽ ngoan ngoãn ghé vào lòng y, sẽ hướng y vương hai cái vuốt nhỏ đòi ôm ôm.
Bất quá nó cũng chỉ thân cận với mỗi mình y.
Tĩnh dưỡng hơn mười ngày, vết thương của Tiêu Chấn Diệp dần hồi phục. Thời điểm hắn đến Thải tử phủ, Mộc Tử Khâm đang ngủ thiếp đi trên tháp.
Y ngủ rất sâu và trông có vẻ mệt mỏi. Sói con an an tĩnh tĩnh híp mắt gật gù bên cánh tay y, thoạt nhìn cực kỳ nhu thuận.
“Lại quên đắp chăn……”
Tiêu Chấn Diệp bất đắc dĩ thở dài, hắn cầm tấm chăn nhẹ nhàng phủ lên người Mộc Tử Khâm, ngờ đâu động tác làm sói nhỏ trong lòng y choàng tỉnh, nó lập tức tiến vào trạng thái phòng bị.
Thân thể nho bé cố chắn Mộc Tử Khâm ở phía sau, nó nhe răng trợn mắt với Tiêu Chấn Diệp và khẽ gầm gừ như muốn cảnh cáo hắn mau cút đi.
“Nhỏ giọng thôi, đừng đánh thức Tử Khâm.”
Tiêu Chấn Diệp nhíu mày, đang tính thò tay túm lấy sói con thì bị nó tàn nhẫn ngoạm chặt ngón tay.
Tiêu Chấn Diệp hơi sửng sốt, đành giữ nguyên trạng thái thu tay về, thuận thế kéo theo con sói cắn ngón tay hắn không nhả qua đây.
Hắn dùng tay còn lại đắp chăn tử tế cho Mộc Tử Khâm, tiếp đó nắm gáy sói kia lắc lắc vài cái mới cứu được ngón tay mình khỏi miệng nó.
Tiêu Chấn Diệp nhìn ngón tay vừa được giải cứu của mình, đoạn gõ nhẹ một cái lên đầu sói: “Nhãi con hung dữ gớm đấy!”
Mặc dù răng nó chưa mọc dài, nhưng ngón tay hắn bị in một hàng dấu răng rõ ràng, còn hơi rướm máu.
“Ngao…” Đoán trước sói con sắp kêu thành tiếng, Tiêu Chấn Diệp nhanh tay bịt miệng nó lại.
Hắn vô thức nhìn qua Mộc Tử Khâm nằm trên tháp, thấy y vẫn ngủ say thì không khỏi thở phào.
Hắn thay Mộc Tử Khâm định tốt góc chăn, xong mới khẽ khàng xách sói con bước ra ngoài.