Đây là câu trả lời cho câu hỏi của cô vào nửa tiếng trước “Ăn cơm chưa?”.
Lục Dĩ Ngưng nhanh chóng gõ vài chữ: 【Tối nay có phải trực ban không?】
【Không, tám rưỡi anh sẽ tan làm.】
Lục Dĩ Ngưng không nhắn nữa, lúc cất điện thoại đi, cô lại nghe thấy Trương Văn hỏi: “Đi gặp bạn trai à?”
Cô mỉm cười, “Vâng ạ.”
Trương Văn cũng ngay lập tức hớn hở mặt mày: “Tiểu Bạch à?”
Lục Dĩ Ngưng gật đầu: “Vâng.”
“Lúc nào rảnh thì bảo cậu ấy đến nhà ăn cơm nhé.”
“Vâng ạ.”
Ngoài trời gió lớn thét gào có lẽ sắp đổ mưa, Lục Dĩ Ngưng đứng trước cửa, vừa đi giày vừa mặc áo khoác vào, “Dì Trương, con đi nhé.”
Lục Nhất Châu ở bên cạnh giơ hai cánh tay ngắn ngủn lên: “Chị chú ý an toàn nhé!”
Lục Dĩ Ngưng cong môi cười, cầm lấy chiếc ô rồi ra khỏi cửa.
Vừa lái xe đi chưa đến mười phút thì quả nhiên trời đổ mưa.
Giao thông tại thời điểm này vốn đã có chút ùn tắc, cộng thêm trời mưa, quãng đường đến Bệnh viện số 3 vốn chỉ mười mấy phút bị kéo dài đến hơn nửa tiếng đồng hồ.
Khi Lục Dĩ Ngưng dừng xe tại chỗ đậu xe trước cổng bệnh viện đã gần đến bảy giờ rưỡi, mưa cũng không lớn lắm, Lục Dĩ Ngưng mở ô rồi cầm theo hộp cơm chạy chậm vào thang máy ở tầng một.
Lúc này Đường Mộ Bạch vẫn chưa hết giờ làm nhưng cũng không cần đi xem bệnh nhân, khi Lục Dĩ Ngưng đến nơi anh đang ngồi trong văn phòng xem một bức ảnh chụp lồng ngực trên màn hình máy tính, cô nhón chân, sau đó nhẹ nhàng bước chậm vào, nhân lúc người nọ vẫn chưa chú ý đến, cô cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Bác sĩ Đường.”
Động tác di chuột của Đường Mộ Bạch dừng lại, nghiêng đầu ngước mắt nhìn qua.
Lục Dĩ Ngưng hơi cúi người, ngang với tầm mắt của anh.
Hai người đã một tuần không gặp nhau, mặc dù có từng gọi video một lần nhưng khi gặp lại vẫn có một chút cảm giác tựa như được toại nguyện.
Lục Dĩ Ngưng cong môi: “Có nhớ em không?”
Cô mỉm cười thực sự rất xinh đẹp, trong trẻo dịu dàng, một bên má còn có lúm đồng tiền mờ nhạt, đáng tiếc là —— hình như lại gần hơn một chút so với trước khi đi công tác rồi.
Đường Mộ Bạch đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt cô: “Gầy đi rồi à?”
Lục Dĩ Ngưng thực sự không cảm thấy mình bị gầy đi, nghe thấy anh nói vậy mới tự véo lên da thịt trên mặt, sau đó nhíu mày lẩm bẩm: “Hình như đâu có đâu…”
Tầm mắt Đường Mộ Bạch từ khuôn mặt cô dời xuống dưới, lướt qua xương quai xanh trên cổ cô, sau đó lại dời xuống dưới vài tấc, lần này giọng điệu của anh trở thành khẳng định: “Gầy đi rồi.”
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy có gì đó sai sai, tuy rằng giọng nói của anh rất nghiêm túc nhưng ánh mắt của anh lại khiến người khác phải suy nghĩ xa xôi.
Cô vô thức kéo cổ áo vốn không hề thấp, sau đó dùng hai ngón tay giữ lại, tay kia kéo một chiếc ghế đến rồi ngồi xuống trước mặt Đường Mộ Bạch, hai người cách nhau một cái bàn làm việc, cô nâng mặt nhìn anh: “Bác sĩ Đường, có thể nghỉ sớm không?”
Đường Mộ Bạch lại thu hồi tầm mắt: “Không thể.”
Lục Dĩ Ngưng nhếch khóe môi, “Vậy có thể bỏ ra một chút thời gian để ăn cơm tối không?”
Đường Mộ Bạch nhấc ngón trỏ đặt trên con chuột, nhướng mày nhìn qua, “Em bón cho anh à?”
Lục Dĩ Ngưng lườm anh, bỏ lại cho anh một ánh mắt “Thích thì ăn không thích thì thôi” rồi đẩy hộp cơm qua, cũng chẳng quan tâm anh có ăn hay không, sau đó bò ra bàn nghịch điện thoại.
Trong điện thoại của cô không có trò chơi gì, ngoại trừ lướt vòng bạn bè thì cũng chỉ có thể vào Weibo xem tin tức, cô ngồi chờ trong phòng làm việc của Đường Mộ Bạch một giờ đồng hồ, mãi cho đến khi mí mắt sắp díu lại vào nhau mới có người chạm nhẹ vào tóc bên tai cô: “Dậy nào.”
Lục Dĩ Ngưng dùng sức gật đầu, một giây trước ghi đập vào mặt bàn liền được anh đỡ lấy.
Lúc này cô mới tỉnh táo hơn một chút, mệt mỏi nâng mí mắt: “Hết giờ làm rồi à?”
“Ừ,” Đường Mộ Bạch khoác áo khoác lên cho cô, sau đó ngồi xổm xuống thay cô cài cẩn thận từng cúc một, “Về nhà thôi.”
Lục Dĩ Ngưng ngồi thêm mấy giây nữa rồi nhìn về phía hộp cơm: “Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
Lục Dĩ Ngưng nhấc hộp cơm lên ước lượng, quả thực là đã nhẹ hơn rất nhiều, lúc này mới nắm lấy tay anh rồi cùng anh đi ra ngoài.
Mưa liên tục không ngớt, mặc dù không phải mưa lớn nhưng sau hơn một tiếng đồng hồ như vậy, trên mặt đường cũng đã có rất nhiều nước đọng.
Ra khỏi cửa bệnh viện, gió lạnh tạt qua khiến cho Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn tỉnh táo, cô kéo chặt áo khoác, sau đó nhìn về phía Đường Mộ Bạch, còn chưa kịp nói gì đã thấy anh đưa tay ra: “Chìa khóa xe.”
“Đi xe của em à?”
“Ừ.”
Đường Mộ Bạch: “Về nhà anh đi.”
Dừng một chút, anh lại nói tiếp tựa như để giải thích cho cái gì: “Mấy ngày nay ba mẹ anh không có ở nhà.”
“……”
Lục Dĩ Ngưng đương nhiên biết đến nhà anh là ý gì, cô tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, sau khi lên xe, cô nói trước với Trương Văn một tiếng rằng tối nay mình sẽ không về nhà.
Trương Văn cũng là người từng trải nên cũng không hề hỏi cô đi đâu, chỉ dặn dò cô vài câu rằng đêm nay mưa lớn cẩn thận kẻo bị cảm lạnh rồi liền cúp điện thoại.
Đã qua giờ cao điểm, mặc dù đường phố vẫn có chút tắc nghẽn nhưng chín giờ hơn, Đường Mộ Bạch đã dừng xe tại bãi đỗ xe ngầm ở nhà.
Trước khi mở cửa xuống xe, anh lấy áo khoác của mình phủ lên đầu Lục Dĩ Ngưng.
Giọng nói của Lục Dĩ Ngưng có chút buồn bực truyền ra từ trong áo khoác: “Em không lạnh.”
“Xuống xe sẽ lạnh,” Đường Mộ Bạch mở cửa cho cô, “Đừng để bị cảm.”
Lục Dĩ Ngưng không kéo áo khoác xuống nữa, mặc cho Đường Mộ Bạch nắm tay cô đi vào nhà.
Biệt thự Đường gia quả nhiên không có ai, lúc đẩy cửa vào, bên trong thậm chí yên tĩnh đến mức có chút lạnh tanh.
Trong lúc đứng ở cửa chờ Đường Mộ Bạch lấy dép đi trong nhà cho cô, Lục Dĩ Ngưng kiễng chân nhìn vào phía trong: “Cô Phó đâu rồi?”
“Đi du lịch với ba anh rồi.”
Đường Mộ Bạch lấy một đôi dép đi trong nhà từ trong tủ giày ra rồi đặt xuống bên cạnh chân cô, anh vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Lục Dĩ Ngưng thấy anh có điện thoại nên cũng không lên tiếng nữa, cố gắng khiến cho động tác của mình nhẹ nhàng nhất có thể, cẩn thận cởi đôi giày đã ướt đẫm ra rồi xỏ đôi dép đi trong nhà kia vào.
Đây hiển nhiên là một đôi dép mới, tuy rằng không có nhãn mác nhưng vừa nhìn liền biết chưa từng có ai đi.
Khóe môi Lục Dĩ Ngưng cong lên, trong lòng ngay lập tức cảm thấy vui vẻ.
Đường Mộ Bạch rũ mắt nhìn cô, sau đó liếc nhìn tên người gọi rồi trực tiếp ấn chấp nhận.
Người gọi đến là Lục Cảnh Hành, vào cái giờ này lại còn trong thời tiết này, anh gọi đến chắc chắn là có chuyện nghiêm túc, chủ yếu là để hỏi rõ tình hình của một vụ kiện về sự cố trong quá trình điều trị ở bệnh viện dạo gần đây, trong lúc chờ Đường Mộ Bạch đáp lời, Lục Dĩ Ngưng ở đầu bên này suýt chút nữa đã trượt chân ngã xuống đất vì chân ướt do dính nước mưa.
May là người bên cạnh kịp thời đỡ được, thế nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn bị giật mình nên đã nhỏ giọng “A” một tiếng.
Lục Cảnh Hành: “……”
Ơ kìa, có giọng của con gái?
Trong nhà Đường Mộ Bạch thế mà lại có giọng của một cô gái khác ngoài mẹ cậu ta ra!