Một người một ngựa thoáng chốc hoá thành một đạo cầu vồng vừa đen vừa đỏ, nhảy vọt qua khỏi đầu trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt, lúc rơi xuống đất thì đã phóng qua mười hàng trường mâu của trọng trang bộ binh. Mạnh Hổ không hề ngừng lại tiếp tục giục ngựa thẳng về phía trước, sau khi tăng tốc một chút, Ô Vân Cái Tuyết lại tiếp tục bay vọt lên không, lúc rơi xuống đã ngay vào giữa đám kỵ binh Man nhân đang bị vây trong biển lửa.
Ô Vân Cái Tuyết không hổ là một tuyệt thế thần câu vạn con có một, không phí bao nhiêu sức lực đã đột nhập vào vòng vây.
Mạnh Hổ cả người lẫn ngựa mang theo thanh thế kinh người từ trên trời giáng xuống, đám Man nhân đang chen chúc lộn xộn vội vã né tránh, rốt cục đã tạo ra được một chỗ đất trống. Mạnh Hổ thuận thế giật mạnh cương, Ô Vân Cái Tuyết sau khi bốn vó chạm đất toàn thân chỉ loạng choạng vài cái đã đứng vững vàng trở lại.
Thấy Mạnh Hổ đột nhập vào vòng vây, đám Man nhân bị vây hò reo hoan hô vang dậy.
Giây phút này, đám Man nhân bị vây vô cùng kích động, bọn họ không bao giờ ngờ được, tên tướng quân người Trung Thổ này lại đơn thân độc mã đột nhập trùng vây tới cứu bọn họ.
Không cần biết tên tướng quân Trung Thổ này có thể cứu thoát bọn họ hay không, phần dũng khí này đã đủ khiến cho đám Man nhân kích động không thôi. Man nhân trên đại hoang nguyên quả thật dã man, đó là vì bọn họ không có một nền văn minh đầy đủ, thế nhưng bọn họ không hề thiếu hụt suy nghĩ, tư tưởng. Bọn họ sùng bái dũng sĩ, bọn họ sùng bái nam nhân tràn đầy huyết tính, bọn họ sùng bái nghĩa khí!
Cung Duyệt đang ở giữa đội hình của đế quốc Minh Nguyệt trên mặt co giật liên tục vài cái.
Mạnh Hổ ư? Đây chính là con mãnh hổ đã chém chết Tư Đồ Bưu và Tư Đồ Hạo sao?
Đột nhiên đôi mắt Cung Duyệt dấy lên hai luồng lửa nóng bừng bừng, chiến ý mênh mông mãnh liệt trong nháy mắt đã ngập tràn lồng ngực, dường như lúc nào cũng có thể phá vỡ lồng ngực mà ra. Bất giác Cung Duyệt ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, hung hăng vung cao chiến đao làm bằng thép ròng trên tay, phóng thẳng lên xe lương. Mũi đao sắc bén của Cung Duyệt chỉ thẳng về phía trước, nhắm thẳng vào Mạnh Hổ đang ở giữa đám kỵ binh Man nhân. xem tại TruyenFull.vn
– Đến đây, Mạnh Hổ! Cung Duyệt ta muốn lĩnh giáo uy phong của ngươi một chút!
– Không biết tự lượng sức mình!
Mạnh Hổ hừ lạnh một tiếng thúc ngựa vọt thẳng về phía trước, trường thương dài ba trượng thoáng chốc xé toạc không trung, mang theo khí thế như núi đổ sóng gầm đập thẳng xuống đầu Cung Duyệt. Cung Duyệt hét lớn một tiếng, chiến đao chém xéo lên trên, chỉ nghe đinh một tiếng, đao thương đã va chạm với nhau, một luồng lực lượng hung hãn thoáng chốc theo thân thương phản chấn trở lại như đợt sóng thuỷ triều, làm cho hổ khẩu của Mạnh Hổ thoáng chút tê dại!
Hai cánh tay của Cung Duyệt cũng bị lực phản chấn làm cho tê dại, xe lương dưới chân hắn càng không thể chịu nổi áp lực nặng nề như vậy, chỉ nghe răng rắc mấy tiếng đã vỡ vụn ra. Nhất thời Cung Duyệt mất đi chỗ đứng, từ trên xe lăn xuống đất, Mạnh Hổ cười gằn, cơ hội tuyệt vời như vậy đương nhiên hắn không thể bỏ qua!
– Chịu chết đi thôi!
Mạnh Hổ hét to một tiếng, trường thương trong tay đâm về phía bụng Cung Duyệt nhanh như chớp.
Không còn cách nào, Cung Duyệt đành chống hai tay xuống đất, thân hình như cá chạch lăn vào gầm xe lương cạnh đó. Mạnh Hổ cười lạnh, trường thương đâm hụt thuận thế quét ngang, một luồng lực lượng nghiêng trời lệch đất thoáng chốc theo trường thương xuất ra, xe lương đang đứng vững như bàn thạch đột ngột bị quét lên không, quay cuồng bay ra xa vài chục bước.
Cung Duyệt tru lên như sói, vô cùng vất vả lăn tiếp vào gầm một chiếc xe lương khác.
Mạnh Hổ ra tay liên tục, đánh bay một hơi mười hai chiếc xe lương, lúc này Ô Vân Cái Tuyết ngẩng đầu phát ra một tiếng hí thê lương, thể lực của nó đã gần như cạn kiệt. Nhưng bao nhiêu đó cũng là quá đủ, sau khi Mạnh Hổ đánh bay mười hai chiếc xe lương, đội hình xe lương vô cùng kiên có rốt cục đã xuất hiện một lỗ hổng vừa đủ rộng.
Mạnh Hổ giơ cao trường thương vẫy vẫy về phía trước, đám Man nhân bị vây đã lâu thoáng chốc gào thét xông thẳng về phía lỗ hổng.
Trong đội hình của trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt, Nghiêm Đĩnh thấy vậy sợ đến nỗi hồn vía lên mây, tóc lông đều dựng đứng. Trọng trang bộ binh chiếm ưu thế tuyệt đối, lại còn có ba hàng xe lương kiên cố, không ngờ không thể ngăn cản được đám Man nhân đột kích. Mắt thấy ba hàng xe lương cộng thêm hai mươi hàng dày đặc của trận trường mâu vẫn bị Man nhân chọc thủng, Nghiêm Đĩnh quả thật không dám tin tất cả chuyện này đều là sự thật.
Thánh nữ Quang Minh ở trên, đây có phải là đám Man nhân trên đại hoang nguyên thường hay bị quân đội Trung Thổ đánh cho tan tác hay không vậy? Chỉ có cái khác duy nhất là thêm vào một tên Mạnh Hổ mà thôi, thế nhưng không ngờ thêm vào một tên Mạnh Hổ, Man nhân lại có thể trở nên lợi hại như vậy! Mị lực của một cá nhân thật sự có thể tạo ra sự thay đổi lớn đến như vậy sao?
– Giữ vững! Nhất định phải giữ vững!
Đột nhiên, Nghiêm Đĩnh thét to đến mức khàn cả giọng:
– Các đội ở hai cánh chưa bị công kích lập tức co cụm vào giữa, tăng cường cho các đội đã bị công kích! Cố gắng giữ vững, chỉ cần kiên trì thêm nửa giờ, viện quân của chúng ta sẽ tới, đến lúc đó đám Man nhân đáng chết này sẽ tiêu tùng cả lũ….
– Còn các ngươi!
Nghiêm Đĩnh quay đầu lại quát năm trăm cận vệ quân bên cạnh:
– Các ngươi cũng phải lên, xông lên một lượt! Bằng bất cứ giá nào cũng không được để cho Man nhân xuyên thủng đội hình, tuyệt đối không thể để cho đám Man nhân bị vây đột phá vòng vây, lên mau!
Rầm!
Nghiêm Đĩnh vừa dứt lời, nửa khúc thi thể đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi mạnh trước mặt hắn.
Máu tươi bay tung toé thoáng chốc bám đầy cả đầu mặt Nghiêm Đĩnh, Nghiêm Đĩnh hơi hoảng sợ xoay đầu nhìn lại, một đôi mắt vừa lạnh lùng như băng giá lại vừa bạo ngược hung tàn đang nhìn hắn chằm chằm. Một tên Man nhân người to như cái tháp đang xông về phía hắn như bay, trong khoảnh khắc, Nghiêm Đĩnh cảm thấy chính mình dường như bị vật gì đó va chạm rất mạnh, sau đó cả người bỗng nhiên nhẹ như lông hồng từ từ rời khỏi mặt đất, lơ lửng trên không.
Giãy dụa trên không, Nghiêm Đĩnh cố gắng cúi đầu nhìn xuống, dưới đất là chiến trường ồn ào vô kể, Man nhân và trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã quấn chặt lấy nhau, trong nhất thời khó phân thắng bại. Trong lúc đó, Nghiêm Đĩnh loáng thoáng nghe như có một hồi kèn hiệu kéo dài, hắn quay đầu nhìn về phía có tiếng kèn hiệu vang lên. Vùng bình nguyên hoang dã mênh mông ngay trước mặt đột nhiên xuất hiện kỵ binh đông như kiến, rất đông khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang xông thẳng về hướng này như gió cuốn mây bay.
Nghiêm Đĩnh không khỏi nở nụ cười thoả mãn, rốt cục viện quân đã tới, Mạnh Hổ, ngươi xong rồi!
Trong khoảnh khắc, lưỡi lửa hung hãn đã hoàn toàn nuốt chửng Nghiêm Đĩnh, giống như rơi vào lửa địa ngục vậy!