*****
Lư Oanh rời quán rượu. Không nhìn thấy Lư Vân, nàng nghĩ nó lớn như vậy rồi, dĩ nhiên sẽ không đi lạc nên quay gót trở về nhà.
Lư Oanh vừa mới đi qua ngõ nhỏ, bất thình lình, một chiếc xe ngựa hướng thẳng về phía nàng xông đến. Chiếc xe ngựa chạy sát vào người nàng rồi dừng lại. Màn xe vén lên, giọng nói trầm thấp truyền tới, “Lên đây!”
Là giọng của vị quý nhân đó!
Lư Oanh ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy không ít người lén nhìn về phía bên này thì không khỏi đau đầu, thầm nghĩ: Được lắm, ngày mai không biết lại bị đồn thành cái dạng gì đây.
Tuy rằng bực bội, nàng cũng không dám ở trước mắt nhiều người như vậy mà cãi nhau với quý nhân. Ngay lập tức, Lư Oanh nhảy lên xe ngựa.
Ở bên ngoài, chiếc xe ngựa thoạt nhìn trông rất bình thường, bên trong lại bố trí vô cùng thoải mái. Tấm vải nhung màu đen trải ra trên nền đất, Lư Oanh giẫm chân lên, để lại một vết bùn thật to.
Đứng đằng sau quý nhân là hai tỳ nữ rất xinh đẹp. Bọn họ cùng cúi đầu, nhìn vết bùn to lớn mà Lư Oanh để lại trên tấm vải nhung màu đen. Lư Oanh cũng cúi đầu, nhìn chân của mình.
Nhìn nhanh một cái, nàng đưa chân ra, chầm chậm bước tiếp. Tấm vải nhung lần này có thêm một vết bùn nhỏ hơn.
Hai tỳ nữ lộ vẻ khinh miệt. Các nàng nhìn Lư Oanh, cô nương có xuất thân thấp kém từ thôn quê này vừa bẩn lại vừa ướt, không có chút nào phù hợp với thân phận cao quý của các nàng. Vì vậy, hai tỳ nữ cảm thấy sợ hãi Lư Oanh nhơ nhác sẽ thân cận với mình.
Lư Oanh không hề lo sợ. Nàng nhíu mày, cọ cọ chân vào tấm vải nhung đen cho đến khi đôi giày của mình sạch hơn một chút. Lư Oanh bước đến trước mặt quý nhân, rất tự nhiên mà ngồi chồm hổm xuống.
Ngồi cái kiểu như vậy, bùn đất từ giày có thể làm bẩn áo quần. Nếu nàng đi tới phủ đệ nhà khác, nhất định sẽ phải đổi giày, nhưng mà nơi này không có giầy cho nàng đổi, Lư Oanh đành phải tự nghĩ cách làm sạch nó.
Hai tỳ nữ xinh đẹp trợn mắt, nhìn chằm chằm hành động của nàng. Trên thực tế, nếu là quý nhân nhà khác thì ngồi như vậy là còn có thể chấp nhận được, nhưng hiện tại Lư Oanh là một cô nương, đương nhiên các nàng cảm thấy chướng mắt.
Vì vậy, ánh mắt các nàng nhìn Lư Oanh bây giờ có ít nhiều chán ghét.
Đúng lúc này, quý nhân vốn vẫn nhắm mắt dưỡng thần đột ngột lạnh lùng nói, “Đi xuống!”
Ba người thiếu nữ đồng loạt ngẩn người. Ánh mắt của hai tỳ nữ nhất thời ngời sáng, nhìn Lư Oanh với nụ cười nhạt.
Lư Oanh vẫn cứ không chút động tĩnh. Nàng tự rót cho mình một chén rượu thật đầy.
Quý nhân hơi trợn mắt. Mở mắt ra, con ngươi sắc bén của hắn tựa như có ánh sáng lay chuyển. Lại nhắm mắt như cũ, quý nhân thản nhiên nói, “Hai người các ngươi đi xuống nhận phạt đi!”
Lời vừa thốt ra, sắc mặt hai tỳ nữ liền trắng bệch một màu. Các nàng đồng thời quỳ rạp xuống đất, dập đầu với quý nhân, “Chủ nhân…”
“Cút!”
Quý nhân vừa quát, hai tỳ nữ rốt cuộc im miệng. Các nàng vội vội vàng vàng đi xuống xe ngựa, trên mặt đầy vẻ lo sợ xen lẫn nghi hoặc. Dung nhan hai người xinh đẹp như vậy, khí chất cũng giống như quý nữ nhà người khác, vậy mà lúc này, sắc mặt hai tỳ nữ trở nên xám xịt, nơm nớp lo sợ.
Lư Oanh thu hồi lại ánh mắt của mình.
Nhìn khí chất của hai tỳ nữ có thể thấy các nàng ở bên cạnh quý nhân cũng có chút địa vị. Nhưng mà vị quý nhân này lại quát một tiếng “cút”, các nàng liền cảm thấy giống như chó nhà có tang, cũng không biết là các nàng sợ mình mất đi địa vị và vinh hoa phú quý hay là sợ bị trừng phạt đây
Chậm rãi nhấp một ngụm rượu, Lư Oanh thầm nghĩ: Bình thị trăm phương nghìn kế, chính là muốn mình trở nên giống như bọn họ.
Trong lúc Lư Oanh đang miên man suy nghĩ thì âm thanh trầm thấp của quý nhân chợt truyền đến, “Đi chuẩn bị một chút, đầu tháng bảy phải tới được Thành Đô.”
Cái gì?
Lư Oanh đột ngột ngẩng đầu.
Quý nhân lại nhắm mắt dưỡng thần. Dưới ánh nắng, chân mày hắn hơi nhíu lại, thu lại vẻ mặt ban nãy, nhìn mãi cũng không ra vui buồn gì cả.
Lư Oanh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, nói: “Được”. Hôm nay mới đầu tháng ba, cách đầu tháng bảy còn hơn một tháng, mà Hán Dương và Thành Đô gần nhau, đi đường có lẽ không mất quá bảy ngày.
Nàng đứng lên, làm lễ với quý nhân, thấp giọng nói: “A Oanh cáo lui.”
Vừa nói xong, nàng nhìn ngự phu bên ngoài, kêu lên, “Ngừng lại một chút.”
Xe ngựa nhanh chóng dừng lại.
Lư Oanh bước xuống xe ngựa, quay đầu, nhìn thoáng qua vết bùn mình đã lưu lại, lại liếc qua quý nhân một cái, đột nhiên thầm nghĩ: Hắn đuổi hai tỳ nữ kia đi là vì các nàng đối với mình không có chút cảm tình nào sao?
Đúng là ngay cả người đánh xe cũng nghe nàng bảo dừng liền dừng, không do dự chút nào, khiến cho nàng có cảm giác này.
Lư Oanh không thích cảm giác này. Nàng sớm đã quen với việc tự gò bó mình, bản năng chính là cân nhắc lợi hại để hành sự. Đối với nàng mà nói, quý nhân càng xem trọng, nàng càng gặp phiền toái.
Nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa đang dần đi xa, ánh mắt Lư Oanh khẽ động, thầm suy nghĩ nói: Đợi khi tới Thành Đô rồi, mình nhất định phải nghĩ cách để phân rõ khoảng cách với hắn.
Lư Oanh về nhà được nửa canh giờ, Lư Vân mới về đến cửa.
Nhìn thấy tỷ tỷ cúi đầu đọc sách, Lư Vân đi tới trước mặt Lư Oanh, thấp giọng gọi, “Tỷ à.” Sau đó, cậu đưa ra một quyển sách cho nàng.
Quyển sách này chính là Sử ký.
Thấy Lư Oanh nhíu mày, Lư Vân gãi gãi đầu, có chút khó xử, nói: “Tỷ, đệ cũng không còn cách nào. Vương huynh đệ kia nghiêm nghị như vậy, vẻ mặt của hắn vô cùng không vui, lúc đưa sách cho đệ cũng không nói gì cả… Đệ còn cảm thấy giận đây này!”
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Đệ lại gặp Vương lang quân à?”
“Dạ.” Lư Vân gật đầu”, hắn cứ uống rượu, còn uống rất nhiều nữa chứ, là hộ vệ của hắn gọi đệ lên đó. Sau khi đệ tới, hắn liền nhét sách này vào tay đệ, sắc mặt hắn không tốt chút nào. Tỷ không biết đâu, nếu khi đó đệ dám nói chữ ‘không’ đệ có thể tưởng tượng được hắn nhất định kêu người đánh đệ liền.”
*****
Ngày up: 07/08/2018 01:29 AM
Lảm nhảm: sắp hết Phần I: Hán Dương rồi quý vị ơi ~.~ A Oanh “dạo chơi” khắp ngõ ngách cũng đã chán muốn di cư còn tung hoành tứ hải