Phải biết ngũ sắc luyện kim thuộc về nguyên liệu bát cấp, dùng để cường hóa một món trung phẩm linh tê kiếm thì có chút hơi lãng phí, nếu như để cho nhưng luyện khí sư khác biết, nhất định sẽ mắng Hàn Phong.
Một miếng ngũ sắc luyện kim, kết hợp với mấy miếng nguyên liệu lục cấp, qua tay thượng phẩm luyện khi sư, nhất định luyện chế ra một món binh khí còn mạnh hơn cả linh tê kiếm trong tay Hàn Phong.
Đừng nói luyện khí đại sư.
Đương nhiên, đối với những nguyên liệu này, Hàn Phong chẳng hề cảm thấy nuối tiếc, trước đây khi phát hiện ra Hồng Chấn Phi động phủ, bên trong có rất nhiều nguyên liệu quý hiếm, trước đó, miếng huyền thiên vẫn thạch mà hắn có được cũng là nguyên liệu cực phẩm.
Có nhiều nguyên liệu như vậy nhưng Hàn Phong không hề hàm hồ.
Nhưng hắn cũng biết năng lực của mình vẫn chưa thể cường hóa linh tê nên cũng không mạo hiểm.
Sau đó, Hàn Phong bảo Mạc Thiên Cân dẫn mình đi gặp luyện khí tông sư tương lai, nhưng thằng nhóc lúc này đang ngủ nên Hàn Phong cũng không định làm phiền nó.
Chỉ có điều, hắn nói với Mạc Thiên Cân rằng, đợi Mạc Phàm hiểu chuyện, hắn sẽ nhận nó làm đồ đệ.
Mạc Thiên Cân nghe vậy, đương nhiên gật đầu lia lịa, ngay từ lúc Hàn Phong bước ra ông đã nhận ra thanh linh tê kiếm trong tay hắn.
Ông vẫn còn nhớ, lúc Hàn Phong bước vào, thanh kiếm ấy rõ ràng gãy thành hai nửa, nhưng chỉ có một buổi chiều, thanh kiếm đã được hồi phục như mới.
Hơn nữa thân kiếm còn đang tỏa ra những tia hàn quang, có thể nhìn ra là vật bất phàm.
Chính bởi vậy, Mạc Thiên Cân mới đoán Hàn Phong là một luyện khí sư bí hiểm. Nếu như không phải Hàn Phong còn quá trẻ, Mạc Thiên Cân suýt chút nữa đã nghĩ đối phương là luyện khí đại sư.
Nhưng bất luận thế nào, chỉ cần dựa vào năng lực sửa chữa binh khí đặc đã đủ để chứng minh sự lợi hại của hắn.
Nếu như con trai mình có thể trở thành đồ đệ của hắn, ông đương nhiên không có ý kiến gì.
Rời khỏi cửa tiệm Mạc gia, tâm trạng Hàn Phong rất vui vẻ.
Hôm nay không chỉ sửa xong linh tê kiếm hơn nữa còn bất ngờ gặp được Mạc Phàm, luyện khí tông sư tương lai. Mặc dù luyện khí tông sư lúc này chỉ là một thằng nhóc chỉ biết ăn với bú sữa nhưng với thiên phú kinh nhân kiếp trước, bây giờ lại có thêm Hàn Phong tận tình giúp đỡ, biết đâu chẳng cần mất đến hai mươi năm, Mạc Phàm đã có thể trở thành luyện khí đại sư trẻ nhất đại lục.
Về phần luyện khí tông sư, đành phải dựa vào thiên phú của hắn. Muốn trở thành một luyện khí tông sư, điều kiện đầu tiên là luyện chế thành công một món thần khí.
Thần khí là bằng chứng duy nhất của luyện khí tông sư.
Về đến nhà thì trời đã tối, hôm qua hắn đã nói qua với Liên Linh là hôm nay không đến chỗ cô được.
Vừa bước vào sân, Hàn Phong đụng phải ngay Trầm Ngọc, ngạc nhiên hỏi:
– Muộn thế này rồi cô còn định đi đâu?
Trong ấn tượng của hắn, từ sau khi chuyển vào ngôi nhà này, trừ mấy lần cùng hắn ra ngoài ra, chưa bao giờ thấy Trầm Ngọc đi đâu một mình, hàng ngày cô đều nghe theo lời Hàn Phong, ngoãn ngoãn ở trong phòng luyện dược, không biết mệt mỏi lặp đi lặp lại quá trình luyện chế vô vị đó.
– Không phải là ta muốn đi đâu, mà là ta ở đây đợi ngươi.
Mắt Trầm Ngọc ánh lên một tia hưng phấn, ngữ khí có chút vui vẻ.
– Đợi ta?
Hàn Phong băn khoăn nhìn Trầm Ngọc.
Trầm Ngọc không giải thích mà ôm lấy cánh tay Hàn Phong, nói:
– Đi theo ta, ta cho ngươi xem thứ này.
Nhìn bộ dạng hào hứng của Trầm Ngọc, Hàn Phong chẳng biết làm sao, đành phải để mặc cho cô kéo đi.
Trải qua ba tháng, thực lực của Hàn Phong đã tăng lên, thân thể cũng có chút biến hóa. Lúc mới gặp Trầm Ngọc, Hàn Phong còn thấp hơn cô nửa cái đầu, nhưng bây giờ, hắn với Trầm Ngọc đứng cạnh nhau, đầu đã cao ngang với Trầm Ngọc, thậm chí còn nhỉnh hơn tí xíu.
Bị Trầm Ngọc lôi xềnh xệch đến phòng luyện dược, nhìn bộ dạng gấp gáp của cô, Hàn Phong cũng có chút hiếu kì không biết cô muốn cho mình xem thứ gì.
Vừa bước vào trong phòng, một mùi thơm dìu dịu cuả rất nhiều dược liệu hợp lại ập vào mũi Hàn Phong.
Hàn Phong đương nhiên đã rất quen với mùi này, đây là thứ mùi tổng hợp được tích lũy sau một thời gian dài luyện dược.
Phòng luyện dược mới được xây dựng chưa lâu, muốn có được mùi thơm này, không biết phải luyện chế bao nhiều đơn dược mới tích lũy được.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi liếc trộm sang phía Trầm Ngọc.
Chỉ cần ngửi mùi thơm dìu dịu ấy thôi, Hàn Phong có thể biết Trầm Ngọc đã phải đổ biết bao mồ hôi tinh lực trong căn phòng này.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 80: Đúc lại linh tê kiếm