“Còn bảy ngày nữa là tới Tết Hà Bá mà các ngươi muốn tham gia.” Nữ nhân đi đằng trước, dáng người chuyển động, rất là hấp dẫn ánh nhìn, chỉ là lúc này mọi người lại không có tâm trạng nghĩ chuyện khác, “Các ngươi chờ một chút đi, sẽ không quá lâu…… Chỉ cần sau bảy ngày, là có thể thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi.”
Ả lộ ra một nụ cười, khuôn mặt tái nhợt ở trong bóng tối có vẻ có chút dày đặc quỷ khí: “Đây chính là nơi các ngươi ở lại, có chuyện gì, có thể gọi người hầu, sắc trời đã tối, nghỉ ngơi sớm chút đi.” Nói xong lời này, nữ nhân xoay người, chậm rãi biến mất ở trong bóng tối.
“Mọi người chia tổ đi, nơi này đều chỉ có thể có hai hoặc ba người một phòng, nhiều hơn có khi dễ dàng xảy ra chuyện.” Người nói chuyện là một nam nhân ba mươi mấy tuổi, Lâm Thu Thạch nhớ tên của hắn ta hình như gọi là Nghiêm Sư Hà. Nhìn bộ dáng hắn ta lão luyện như vậy, không quá giống người vào cửa lần thứ tư, trong lòng Lâm Thu Thạch suy đoán có lẽ hắn ta cũng là dẫn người cùng nhau qua cửa.
Chỉ trong nháy mắt, đội ngũ mười hai người đã nhanh chóng chia làm năm nhóm, chờ đến khi Lâm Thu Thạch phục hồi tinh thần, chỉ còn lại Cố Long Minh đang cười với hắn.
“Tiểu ca ca, chúng ta ở cùng nhau được không nè?” Không thể không nói, tráng hán một mét tám mấy mặc váy ngắn gọi bạn một tiếng tiểu ca ca thật sự không phải chuyện gì làm người cảm thấy vui vẻ, Cố Long Minh duỗi tay bắt được cánh tay Lâm Thu Thạch, thẹn thùng lắc lắc, “Có được không, có được không?”
Lâm Thu Thạch gian nan nói: “Được được được, cậu đừng lắc, tay tôi đau quá.”
Những người khác ném ánh mắt đồng tình tới Lâm Thu Thạch.
Cố Long Minh cười ha ha, giọng cậu ta vốn đã trầm thấp, hiện tại lại làm bộ hờn dỗi quả thực khiến da đầu người tê dại: “Thật là tốt quá đi ~”
Biểu tình Lâm Thu Thạch đã gần như chết lặng, hắn cảm thấy bản thân chưa bao giờ nhớ mong Nguyễn Nam Chúc như vậy.
Tuy rằng chia làm sáu nhóm, nhưng trên thực tế phòng ở dành cho bọn họ lại không chỉ có sáu gian, một loạt trước mặt đều là phòng, ít nhất cũng phải 12-13 gian phòng cho khách.
Nhưng mà Lâm Thu Thạch tùy tiện tìm hai gian quan sát một chút, lại cảm thấy những căn phòng này cũng không có chỗ nào quá khác biệt —— ít nhất là trước mắt hắn chưa có phát hiện.
Lúc này sắc trời đã tối, hắn liền cùng Cố Long Minh tùy tiện đi vào một phòng ở vị trí trung gian.
Phong cách phòng ở với đình viện bên ngoài tương tự nhau, tràn ngập xúc cảm cổ kính. Nhưng có một vấn đề, một gian phòng chỉ có một cái giường…… Tuy rằng giường rất lớn, nhưng mà……
Lâm Thu Thạch nhìn “Nữ sinh cấp ba” bên cạnh mình.
Cố Long Minh bị Lâm Thu Thạch nhìn cười ha ha, nói: “Được rồi, nếu tôi với anh đã nhận nhau rồi thì ngày mai tôi sẽ không mặc đồ nữ nữa, anh đừng nhìn tôi như vậy.”
Lâm Thu Thạch: “Đây không phải sở thích của cậu à?”
Cố Long Minh: “Không phải mà.” Cậu ta vừa nói vừa cởi áo croptop phía trên ra, “Nhưng cảm giác sau khi mặc hôm nay còn khá tốt, anh có muốn thử hay không?”
Lâm Thu Thạch lắc đầu, nghĩ thầm không được không được, tôi đã thử qua, không mấy vui vẻ, rốt cuộc lại phải làm một người câm.
Đồ vật để chiếu sáng trong phòng cũng chỉ có một chiếc đèn dầu, đèn dầu này tuy rằng khá nhỏ, nhưng độ sáng lại rất cao, ánh sáng rọi sáng trưng cả căn phòng, cũng không biết là công nghệ gì.
Lâm Thu Thạch cùng Cố Long Minh nằm lên trên giường, Cố Long Minh ngủ bên trong, Lâm Thu Thạch ngủ bên ngoài.
“Có phải anh cực kỳ lợi hại hay không thế?” Cố Long Minh đắp chăn, chỉ lộ một đôi mắt đen nhánh ra bên ngoài, ánh mắt trông mong nhìn Lâm Thu Thạch, “Anh cần phải bảo vệ tôi.”
Lâm Thu Thạch nằm ở trên giường nhìn trần nhà: “Nhưng tôi chỉ muốn bảo vệ nữ sinh cấp ba.”
Cố Long Minh: “Tôi đây ngày mai lại mặc……”
Lâm Thu Thạch; “……” Hắn an tĩnh một lát, nhận mệnh, “Được rồi, kỳ thật tôi cảm thấy cậu cũng rất cần phải bảo vệ.” Tuy rằng lớn lên so với tôi còn cao, thân hình so với tôi còn tráng, nhưng ai bảo cậu lại có nội tâm yếu ớt đâu.
Hai người nhắm mắt lại, Lâm Thu Thạch rất nhanh liền đã ngủ.
Thời điểm nửa đêm, Lâm Thu Thạch ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng gõ mõ, có người ở bên ngoài rao, nửa đêm canh ba, cẩn thận củi lửa.
Thanh âm này từ xa tới gần, lại dần dần đi xa, ngay lúc Lâm Thu Thạch tiếp tục ngủ, hắn lại loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, mới đầu Lâm Thu Thạch cho rằng đây là tiếng mèo kêu, bởi vì quá sắc quá nhỏ, nhưng thính lực nhạy bén của hắn làm hắn rất nhanh liền phát giác có chỗ không đúng —— thanh âm này là từ trong phòng bọn họ truyền đến.
Đương khi ý thức được chuyện này, Lâm Thu Thạch giật mình một cái hoàn toàn không còn buồn ngủ, hắn mở to mắt, trông thấy nhan sắc thô cuồng khi ngủ của Cố Long Minh, thứ này ngủ chết trầm chết trầm, hiển nhiên một chút cũng không có nghe được động tĩnh trong phòng.
Lâm Thu Thạch từ trên giường ngồi dậy, hắn nhìn quanh bốn phía, rất nhanh đã tìm được nơi phát ra tiếng khóc —— thế nhưng lại là ba lô của hắn.
Lâm Thu Thạch hơi do dự, cầm di động mở đèn pin lên, đứng dậy đi tới bên cạnh ba lô của mình.
Thời điểm vào cửa, hắn mang theo một cái túi du lịch màu đen, dung lượng túi rất lớn, bên trong đựng một ít quần áo tắm rửa với đồ dùng sinh hoạt, còn có ít đồ ăn nhanh.
Lâm Thu Thạch mở hé túi ra một chút, rất nhanh phát hiện thứ đang phát ra tiếng khóc. Thứ khóc thút thít trong bao, thế nhưng là hài cốt trẻ con lần đó hắn mang ra từ viện điều dưỡng Waverly Hills. Lúc hắn tiến vào có đặt hài cốt trẻ con vào một cái hộp gỗ, mà lúc này, Lâm Thu Thạch xác định, tiếng khóc đúng là từ hộp gỗ vọng lại.
Hắn hơi do dự, lấy hộp gỗ kia từ trong túi ra, nghe thấy hộp gỗ truyền ra tiếng trẻ sơ sinh khóc nức nở, tiếng khóc này giống như tiếng mèo con khóc kêu, tràn ngập cảm xúc bi thương.
Tại sao trẻ sơ sinh này lại đột nhiên bật khóc —— Lâm Thu Thạch cầm hộp gỗ, nhớ tới lời Nguyễn Nam Chúc nói, những thứ từ bên trong cánh cửa mang được ra ngoài đều cực kỳ quan trọng, ở thời khắc mấu chốt sẽ có tác dụng cứu mạng, lúc này nó đột nhiên khóc, chẳng lẽ là nhắc nhở mình cái gì?
Lâm Thu Thạch tự hỏi như thế, hắn cầm hộp gỗ đi quanh một vòng trong phòng, rất nhanh phát hiện tình huống khác thường —— chỉ cần tới cửa càng gần, tiếng khóc trẻ con càng nhỏ, dường như nó đang chống cự căn phòng này!
Lâm Thu Thạch rùng mình, nhanh chóng tới mép giường gọi tỉnh Cố Long Minh.
“Làm sao vậy?” Cố Long Minh mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Mau đứng lên, chúng ta đổi phòng.” Lâm Thu Thạch nói, “Nhanh lên!”
Cố Long Minh nháy mắt tỉnh táo, cậu ta ngồi dậy nói: “Phòng này có vấn đề?” Cậu ta cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, ánh mắt dừng lại ở cái hộp trên tay Lâm Thu Thạch, biểu tình có chút sợ hãi: “Đây là thứ gì đang khóc ——”
Lâm Thu Thạch nói: “Đừng hỏi, chạy nhanh.”
Cố Long Minh đáp lại, không tiếp tục rối rắm, hoảng loạn mặc lại áo hở rốn với váy ngắn nho nhỏ của cậu ta.
Lâm Thu Thạch: “……” Hắn bắt đầu hối hận để Cố Long Minh mặc quần áo.
Sau khi hai người rời khỏi phòng, trẻ sơ sinh trong tay Lâm Thu Thạch quả nhiên ngừng khóc.
Cố Long Minh nói: “Chúng ta đây phải tới chỗ nào…… Đã trễ thế này……”
Lâm Thu Thạch không nói chuyện, cầm hộp gỗ đi một vòng trên hành lang, phát hiện đứa bé chỉ có phản ứng với một vài gian phòng cố định, lúc này sắc trời đã tối, đi lại ở bên ngoài khẳng định là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Lâm Thu Thạch liền chọn đi vào một gian phòng mà sau khi đi vào đứa bé không khóc.
“Có thể ngủ rồi sao?” Cố Long Minh nằm ở trên giường ánh mắt trông mong nhìn Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nói: “Ngủ đi.”
Cố Long Minh đáp lại, ngã đầu liền ngủ, không đến ba phút bên người liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Lâm Thu Thạch đối với loại người nói ngủ liền ngủ này thật sự bội phục, hắn thở dài, miễn miễn cưỡng cưỡng nhắm mắt lại. Sau nửa đêm, Lâm Thu Thạch đều ở trong loại trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, trong lòng hắn có việc, không dám ngủ quá trầm. Những cửa trước có Nguyễn Nam Chúc trấn ải, cửa này lại không có, Lâm Thu Thạch chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên mặc dù đã chuẩn bị tốt, trong lòng vẫn còn hơi hơi bất an như cũ.
Cũng may cho đến ngày hôm sau, đều không hề xảy ra chuyện gì.
Mười hai người đúng giờ xuất hiện trong đại sảnh nhà chính, bên trong đại sảnh đã được bày biện bữa sáng đầy đủ chủng loại phong phú nóng hôi hổi.
Cố Long Minh đã nhận thân thành công cuối cùng cũng chịu từ bỏ bộ trang phục váy ngắn nho nhỏ của cậu ta mà mặc quần áo bình thường vào. Không thể không nói nền tảng của cậu ta tốt, sau khi thay quần áo bình thường nhìn qua còn anh tuấn, hơn nữa dáng người không tồi, hẳn sẽ khá là hấp dẫn ánh mắt của các nữ sinh. Nhưng hấp dẫn ánh nhìn ở chỗ này lại không có khả năng, bởi vì mọi người đều đã khắc sâu ấn tượng bộ dáng đáng sợ mà thứ này mặc váy ngắn nhỏ làm nũng.
Hương vị bữa sáng còn tính là không tồi, dù sao Cố Long Minh rất thích, một lần ăn luôn năm sáu cái bánh bao lớn bằng nắm tay, ăn hai bát cháo, còn ăn hai quả trứng vịt muối, vẻ mặt rốt cuộc thoả mãn.
So với những con người nuốt không trôi sắc mặt sầu khổ, quả thực cậu ta như là tới đây du lịch.
Lâm Thu Thạch thật sự rất bội phục loại người thần kinh thô này.
Sau khi hắn cơm nước xong, tùy tiện lấy cớ đi ra ngoài dạo một vòng, đặc biệt là tới nhìn nhìn mấy căn phòng trẻ sơ sinh khóc đêm qua.
Mấy căn phòng này thoạt nhìn cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn tìm thấy có một nơi khác thường —— lớp giấy trên cửa sổ trong phòng, có thêm mấy cái lỗ nho nhỏ.
Những cái lỗ này rất nhỏ, vị trí cũng rất thấp, không biết có từ khi nào, làm ra như thế nào.
Nhưng trừ cái này ra, có vẻ cũng không còn chỗ nào đặc biệt.
Lâm Thu Thạch đang nghĩ như vậy, lại nhìn thấy trong viện có mấy người hầu, trong tay cầm mấy cái đèn lồng lớn màu đỏ rực đang di chuyển hướng ra bên ngoài.
Hắn nghĩ nghĩ, tiến lên một bước hỏi bọn họ đi đâu.
Đám người hầu trả lời nói là Tết Hà Bá sắp tới, trên đường phố cần phải bố trí một chút, ngoài cửa mỗi nhà mỗi hộ đều phải treo đèn lồng màu đỏ như vậy.
Lâm Thu Thạch nói: “Tết Hà Bá? Là ngày lễ thế nào vậy?”
“Là ngày lễ để chúc mừng sinh nhật Hà Bá.” Đám người hầu trả lời trung quy trung củ, “Là một ngày lễ cực kỳ quan trọng trong thành của chúng tôi.”
Thời điểm bọn họ vừa tới, nữ nhân kia cũng đã nhắc qua chuyện lễ thần sông, nghĩ đến Tết Hà Bá này, hẳn là có liên quan mật thiết tới chìa khóa.
Lâm Thu Thạch đang nghĩ như vậy, bả vai lai bị ai đó vỗ nhẹ, hắn xoay đầu, thấy Cố Long Minh ngó cái đầu lại đây, nói: “Thế nào, Lâm Lâm, có manh mối gì sao?”
Lâm Thu Thạch nói: “Không có.”
Cố Long Minh tiếc nuối nói: “Thôi được, lúc này mới là ngày đầu tiên thôi, đừng nóng vội.”
Lâm Thu Thạch nói: “Tôi không vội.” Dù sao gấp cũng vô dụng, ngược lại là tra tấn chính mình.
Cố Long Minh nói: “Đúng rồi, anh có cảm giác không đúng chỗ nào hay không.”
Lâm Thu Thạch nói: “Cái gì không đúng?”
Cố Long Minh nói: “Chính là…… Cấu tạo phong thuỷ của căn phòng này.”
Lâm Thu Thạch không hiểu mấy chuyện về phương diện phong thuỷ, nhưng Cố Long Minh đã nói như vậy, có vẻ là cậu ta hiểu một chút, Lâm Thu Thạch hỏi: “Là như thế nào?”
Cố Long Minh nói: “Phòng ốc bình thường đều là tọa bắc triều nam, kể cả không tọa bắc triều nam, cũng sẽ tận lực lựa chọn sử dụng hướng hứng ánh mặt trời. Nhưng căn nhà này không phải như vậy.” (坐北朝南 mặt hướng về phía Bắc quay lưng về phía Nam)
Lâm Thu Thạch tiếp tục nghe.
Cố Long Minh chỉ chỉ hướng mặt trời: “Căn nhà này là toạ nam triều bắc, cửa sổ đều hướng tới chỗ âm, còn có, vừa rồi tôi phát hiện……”
Lâm Thu Thạch: “Hử?”
Cố Long Minh nói: “Phương hướng của một vài vật trang trí quan trọng trong phòng này, đều hoàn toàn tương phản với dương trạch.”
Lâm Thu Thạch hơi hơi đã hiểu ý Cố Long Minh: “Cho nên ý của cậu là…… Căn nhà này không phải dương trạch?”
“Đúng vậy.” Cố Long Minh gật đầu nói, “Đúng vậy, trong tình huống bình thường, chỉ có âm trạch mới có thể làm như vậy.” Âm trạch, chính là nhà cho người chết ở.
Biểu tình Lâm Thu Thạch trầm xuống.
Tác giả có lời muốn nói: Số cửa trên tiêu đề dựa theo số lượng cửa LTT đi vào, không phải cấp bậc cửa của hắn.
Nếu dịch dinh dưỡng đủ nhiều thì có thể lên một cái bảng đơn, cho nên liền tràn ngập khát vọng đối với loại chất lỏng màu trắng này(.
Hiện tại dịch dinh dưỡng hai tháng sẽ thanh không một lần ~ cho nên nếu mọi người có thì hãy rót thêm nhiều chút cho tác giả nhỏ yếu đáng thương lại bất lực hỗ trợ cô ấy biến thành tráng hán cơ bắp sớm một chút đi.