Nếu như hai người họ có một kết cục êm đẹp hơn, có lẽ Thẩm Hoắc Nam đã không như thế.
_____________________
Đã đến giờ trưa, Bạch Giai Như cũng đã đi ăn trưa nhưng cô vẫn đang tất bật giải quyết núi hồ sơ trên bàn.
– Sao hôm nay lại nhiều hồ sơ thế? Rõ ràng hôm qua mình giải quyết hết rồi mà –
Thật sự cô đang rất đói bụng vì cả ăn sáng cô còn chưa ăn, bây giờ lại phải giải quyết hồ sơ không biết khi nào mới xong nữa.
Bên trong phòng chủ tịch, anh cùng Trác Vỹ đang thưởng thức bữa trưa nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về phía cô.
– Hoắc Nam cậu không định cho cô ấy ăn trưa sao mà lại giao cho cô ấy nhiều hồ sơ như vậy? – Trác Vỹ hỏi.
– Cô ta có thể đi ăn miễn sao giao hồ sơ đúng thời hạn – anh trả lời.
Trác Vỹ lắc đầu, núi hồ sơ trên bàn của cô chắc chỉ có làm ngày làm đêm không ngừng nghỉ may ra mới có thể nộp đúng hạn.
Cô đang cố gắng tập trung làm việc để quên cơn đói thì điện thoại cô vang lên, cô khẽ mỉm cười một tay nghe điện thoại tay kia vẫn làm việc.
– Alo, anh hai –
-‘Tiểu Sở giờ trưa rồi sao em chưa đến ăn trưa với anh?’ – Lý Phong hỏi.
– Hôm nay nhiều việc quá em ăn ở công ty luôn, anh chịu khó ăn một mình nhé! –
-‘Nhiều việc lắm sao?’ –
– Dạ –
-‘Nhiều việc thật hay là đi chơi với bạn trai bỏ anh?’ – Lý Phong có chút nũng nịu nói với cô.
– Nè, em gái có bạn trai hay không anh còn không biết sao mà nũng nịu với em? –
Cô khẽ mỉm cười nhưng tay vẫn không ngừng làm việc.
Hai anh em trò chuyện thêm vài câu rồi cũng ngắt máy, người bên trong phòng chủ tịch thấy cảnh này thì khá là khó chịu, không biết cô đang nói chuyện với ai mà lại cười tươi như vậy.
Cô ngắt máy nụ cười liền tắt, cô đói đến độ tay run không khống chế được dẫn đến mất tập trung viết cứ bị sai.
Cô uống một ngụm cà phê mong có thể lấy lại tỉnh táo, cô sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc để có thể đủ tiền sống qua ngày, hiện tại Lý Phong vẫn chưa thể làm việc lại được, nên mọi chi phí hằng ngày đều do cô lo.
– Hoắc Nam cậu nhìn xem, cô ấy sao lại liên tục nhắm mắt lắc đầu kìa, tay cô ấy còn run run nữa –
Trác Vỹ đang làm việc quay sang nhìn cô thì phát hiện cô có những biểu hiện lạ.
– Cậu lo làm việc đi, đừng quan tâm cô ta –
Thẩm Hoắc Nam miệng thì nói không quan tâm nhưng lại dừng bút nhìn cô.
Quả thật cô biểu hiện rất lạ và nhìn rất mệt mỏi, nhưng rồi anh lại dặn lòng không quan tâm cô vì những thứ cô nhận bây giờ rất xứng đáng.
Cô lấy trong túi ra một mẩu bánh ngọt, cứ như thế mà cầm cự đến chiều tối.
– Hoắc Nam cậu không về sao? – Trác Vỹ thu dọn đồ hỏi.
– Cậu về trước đi, tôi làm xong sẽ về ngay – anh trả lời.
– Không phải bình thường cậu vẫn về đúng giờ để thư ký đưa tài liệu, hồ sơ vào sao? Sao hôm nay lại về trễ hơn bình thường? – Trác Vỹ hỏi tiếp.
– Cậu nhiều chuyện thật đó, sao mà An Huyệt chịu được cậu nhỉ? –
Anh đánh trúng vào chỗ yếu của Trác Vỹ ngay lập tức cậu ta nhanh chóng chạy về.
– Quên mất, cô ấy đang đợi tôi về –
Thẩm Hoắc Nam dừng bút ngước mắt nhìn cô, Lý Tiểu Sở bây giờ đang gục xuống bàn có lẽ…cô đang ngủ.
Anh bước ra khỏi phòng tiến đến bàn của cô, nhìn cô đang nằm ngủ trong lòng cảm thấy thật bình yên.
– Thì ra đây là dáng vẻ mà cậu ta có cơ hội được nhìn mỗi đêm sao? – anh tự hỏi.
Anh cười khổ, lấy áo khoác trên ghế khoác lên cho cô rồi đem một sắp hồ sơ vào phòng làm việc.