Sau khi ba mẹ của hai chị em quay về, câu nghi vấn cuối cùng của Nhiễm Văn Ninh cuối cùng cũng sáng tỏ. Trì Thác và Trì Triệt thật sự là con lai. Ba Trì Thác là một người Trung Quốc, còn mẹ anh là một người ngoại quốc.
“Hai đứa nuôi mèo con hả? Tên nó là gì?” Ba Trì Thác hỏi.
Trì Triệt nhào tới ôm ba mình, cười đáp: “Snow.”
“Tiểu Tuyết đúng không, lại đây ba ôm cái nào.” Ba Trì Thác gọi Nhiễm Văn Ninh lại đây.
Đây ít nhiều gì cũng là ba đội trưởng, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình có trực tiếp nhảy trái nhảy phải như mấy bài tập thể dục buổi sáng trên đài cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, cậu làm mèo lâu như thế rồi, da mặt cũng đã cực kì dày, bèn lấy đà nhảy lên, để cho người cha này sờ sờ một chút.
“Trì Thác đâu?”
“Trong bếp ạ.”
Vì vậy, mẹ của Trì Triệt bước vào bếp, muốn tìm con trai mình. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy phương diện này của Trì Thác quá đỉnh cao, anh thế mà lại có thể một mình một người giải quyết tất tần tật mọi thứ trong bếp, vì sao lúc còn ở vườn Tây cậu cũng không phát hiện ra rằng đội trưởng biết nấu ăn nhỉ?
Không được, lần này tỉnh dậy xong phải nài nỉ Trì Thác nấu cho mình một bữa mới được, dù sao mình cũng làm mèo cho ổng lâu vậy rồi mà. Nhiễm Văn Ninh lạch bạch chạy vào trong bếp, không biết Trì Thác có làm đồ ăn cho mình không nữa. . đam mỹ hài
Không đúng không đúng, vì sao mình chỉ biết ăn thôi vậy, đây là mộng cảnh… Đội trưởng, đồ ăn anh nấu thơm quá đi mất! Sau khi Nhiễm Văn Ninh nhảy lên bàn ăn, cậu cảm thấy bản thân mình đang nhỏ dãi ba mét.
Trì Thác còn tính là cẩn thận, anh chuẩn bị ba khứa cá cho Nhiễm Văn Ninh. Nhiễm Văn Ninh cắn một cái, oa, ngon ghê, mùi vị thế mà cũng được hoàn nguyên. “Linh thị” nhà ngươi đúng là cái đồ mắt to lúng liếng xinh đẹp.
Bầu không khí ấm áp của một gia đình này còn khá là thoải mái. Nhiễm Văn Ninh nằm trên đùi đội trưởng mình, hưởng thụ ấm áp. Tuy những lời đối thoại của họ thường hay xen lẫn với mấy đoạn tiếng Anh, khiến Nhiễm Văn Ninh đột nhiên trở tay không kịp phải đi phiên dịch một lần, nhưng tất cả ở đây đều rất yên bình, đây là một mái nhà ấm cúng.
“Đúng rồi, mèo tụi con bao nhiêu tuổi rồi?” Ba Trì Thác hỏi.
Trì Thác tính tính ngày chị mình ôm mèo về, “Gần nửa năm ạ.”
“Vậy đi triệt sản được rồi.” Ba Trì Thác uống một hớp rượu, nói như thế.
Cái gì? Nhiễm Văn Ninh vụt ngẩng đầu lên, khó có thể tin vào tai mình. Cậu nhìn Trì Thác, thấy anh cũng đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Ngày mai rãnh, để con dẫn nó đi.”
Nhiễm Văn Ninh lập tức xù lông. Trì Thác! Anh dám! Ông đây muốn nghỉ chơi với anh! Ông đây muốn bo xì anh luôn anh có nghe không!
“Ầy, Tuyết nó hung dữ quá, nó mắng con.” Trì Thác vuốt đầu mèo, muốn động viên mèo nhà mình một chút.
Nhiễm Văn Ninh tức sắp xì hơi ga, kết quả lại nghe thấy một trái bom nguyên tử khác. Ba Trì Thác nói: “Mèo cái thì nên làm sớm một chút.”
Excuse me? Mãi cho đến cái lúc này rồi, Nhiễm Văn Ninh mới biết mình là mèo cái.
“Ầy, Tuyết nó đông đá rồi nè, nó đông đá luôn.” Trì Thác lắc lắc mèo nhà mình, nhưng con mèo nọ chỉ ngây ra như phỗng, hệt như đã hóa đá.
Vốn dĩ, chỉ cần không phải là Trì Thác hay Trì Triệt, Nhiễm Văn Ninh có thể khiến cho cái đoạn này tua nhanh về phía sau, nhưng Trì Thác lại muốn tự mình xách mèo đi triệt sản. Nhiễm Văn Ninh có giãy dụa cào cấu thế nào cũng vô dụng.
Trì Thác anh có biết anh đang làm cái gì hay không? Anh đang phá hoại một thiếu nam xanh tươi mơn mởn!!!
Trì Thác cái tên đồng đội heo này! Đừng có hòng tôi cứu anh khỏi mộng cảnh nữa!
Ông Trời ơi!!
Sau lần bị ép đi triệt sản này, Nhiễm Văn Ninh trực tiếp bỏ ngang mong muốn nuôi thú cưng luôn. Trong tương lai, mỗi lần cậu thấy người ta ôm thú cưng của mình là mỗi lần cậu nhớ đến nỗi đau khổ trong mộng cảnh năm nào. Quan hệ giữa cậu và Trì Thác đã không thể quay trở về nữa, cậu thù lắm…
Mộng cảnh này quá dài, tinh thần lực vốn dĩ của Nhiễm Văn Ninh đã về đến 1008, nhưng sau khi triệt sản, nó rơi hẳn xuống 753 luôn. Cậu chảy một hàng nước mắt sinh lí, uất ức nằm trên mặt đất, rụt rụt người lại.
Vì sao lại ban cho cậu góc nhìn của một con mèo như này…
Ở một bên khác, Lâm Nhất cũng gặp phải chuyện tương tự. Kim Chanh muốn sờ con mèo mun của mình, nhưng vừa mới nâng tay, con mèo kia lại lịch thiệp đẩy tay cô nàng ra xa. Cục cưng nhà cô nàng tuy rất hiểu chuyện, rất ngoan, nhưng lại không thích gần gũi với người khác chút nào.
“Mai chị dắt bé đi triệt sản ha.”
“Meo.” Không cần, thứ ấy chẳng có ảnh hưởng gì tới tôi cả.
“Không được, chị không tin nổi lũ mèo tụi bây, bé là mèo đực, lỡ gây chuyện bên ngoài rồi làm sao đây hả?”
“Meo.” Tôi mà có con mới là tới công chuyện ấy.
“Chị mày đặt lịch trước rồi.”
“Meo.” Dì ơi dì nhiều tiền mà dì ngốc vừa thôi, trực tiếp hủy đi chứ.
“Có phải mày mới vừa mắng chị mày không đấy?”
Kim Chanh muốn tóm lấy con mèo nhà mình, nhưng mèo mun rất linh hoạt, nó không để cô nàng túm lấy mình. Ngày hôm sau, Kim Chanh tìm khắp nhà nhưng không làm sao tìm được con mèo mun nọ, sao mà giống như nó bỏ nhà đi bụi rồi vậy. Lịch hẹn với cơ sở thú y là vào buổi sáng, Kim Chanh cứ như vậy mà bỏ lỡ mất.
Mãi cho đến buổi tối, con mèo mun nọ mới xuất hiện trong phòng khách. Kim Chanh định trực tiếp túm nó xong nhốt vào lồng sắt, ngày hôm sau xách lồng sắt tới cơ sở thú y cho người ta triệt sản luôn. Con mèo mun kia dường như biết được cô nàng định làm gì, bèn ngoan ngoãn để cô nàng túm lấy mình, nhét vào trong lồng.
“Chị chống mắt xem mày chạy đường nào.” Vừa dứt lời, Kim Chanh quay về phòng ngủ. Hôm sau tỉnh dậy, cô nàng lại thấy cửa lồng sắt bị con mèo nọ phá bung ra. Chẳng trách vì sao hôm qua mèo mun chả thèm trốn cô nàng mà trực tiếp chui vào lồng sắt, đấy là do nó biết cạy cửa sắt.
Kim Chanh vừa bội phục con mèo nhà mình, vừa băn khoăn hậu quả của việc không triệt sản cho nó. Vì vậy, cô nàng chiến đấu với hoàng thượng nhà mình ròng rã suốt một tuần. Cuối cùng, Kim Chanh buông giáp đầu hàng, cô nàng thở hồng hộc ngồi phịch lên sô pha, nói với nó:
“Rồi ok mày ngon nhất, chị đầu hàng rồi, mày sinh bao nhiêu đứa, chị mày nuôi bấy nhiêu đứa.”