Nàng lấy một cái hộp nhỏ ra từ cái túi, bên trong thế mà lại có một loạt những viên thuốc xếp thẳng hàng.
“Sao em biết em ấy bị bệnh?” Triệu Gia Đồng sửng sốt.
Dương Thư nói: “Tôi không biết, chỉ nghe chị ở phòng bên nói em ấy không ổn, nên đi qua xem thử thì có gì là không được.”
“…………”
Cao Tề nghi hoặc nói: “Vậy cô lấy thuốc từ đâu ra?”
Dương Thư còn nghi hoặc hơn ông ta nữa: “Mang thuốc phòng thân lạ lắm sao?”
Cao Tề im miệng.
Dương Thư đi đến bên Chu Kỳ, không chút khách khí mà động tay.
Nàng kéo mí mắt của Chu Kỳ lên, véo véo miệng để cô mở miệng ra, đưa ra ánh sáng nhìn nhìn, cuối cùng lại đè đè cổ của cô.
Động tác dứt khoát, không hề ôn nhu chút nào.
Du Hoặc nhìn, nói: “Cô là bác sĩ à?”
Dương Thư nói: “Không tính là vậy.”
Miệng thì nói không tính, nhưng nàng lại buông tay ra, không thèm quay đầu lại mà nói với mọi người: “Mười phần thì có tám phần là do bị doạ sợ, bị cái gì doạ thì không biết. Tình hình hiện tại thì không sao, khá ổn, chỉ là nhiệt độ hơi cao thôi, có nước không?”
Triệu Gia Đồng bưng chậu nước tới.
Dương Thư: “……Nước để uống ấy, không phải nước nhúng giẻ lau.”
Triệu Gia Đồng lắc lắc đầu, chị ta sợ vị tiểu thư này sẽ nói “vậy uống nước giẻ lau đi”, lập tức nói: “Để uống thuốc phải không? Uống không cũng được đấy, trước đây có học trong quân đội một cách, có thể làm em ấy nuốt thuốc xuống.”
Dương Thư ôm cánh tay, không quá yên tâm mà nhìn chị. (ourcutehome)
Mãi đến khi Chu Kỳ thật sự nuốt được viên thuốc xuống, lúc này Dương Thư mới dùng ánh mắt chăm chú nhìn Triệu Gia Đồng: “Chị là quân nhân sao?”
“Đúng vậy, không giống à?” Triệu Gia Đồng cười khổ một chút, nói: “Hai năm gần đây thì có hơi lười biếng một chút.”
Dương Thư bĩu môi, cũng không có an ủi gì.
Ngón tay của nàng đảo qua mọi người trong phòng, chỉ về phía Du Hoặc, nói: “Anh hẳn cũng là quân nhân.”
Rồi cô nàng chỉ về phía Tần Cứu: “Anh cũng vậy.”
Cuối cùng lại dời về phía Cao Tề: “Còn anh chắc chắn không phải.”
Cao Tề: “………”
Lão trung niên này xém tí nữa là nôn ra một búng máu.
Dương tiểu thư bình tĩnh mà phân tích: “Tình trạng của anh hơi kém, nhưng cũng không loại trừ khả năng giả vờ.”
Cao Tề không lắc đầu cũng chả gật đầu.
“Cô nói cô không tính là bác sĩ? Có ý gì?”
Mọi người có vài phần tò mò đối với cô gái này.
“Học cái này, có giải thích thì mấy người cũng không thể hiểu.” Dương Thư nói.
“Ồ….. tôi nghĩ cô là quân y cũng nên.” Cao Tề lẩm bẩm nói: “Con nhóc này nhìn người chuẩn đấy.”
Dương Thư nhíu nhíu mày, hiển nhiên không thích loại xưng hô là “con nhóc” này.
“Trước đây cũng có qua lại với quân đội trong một hạng mục.” Nàng giải thích đơn giản một câu, liền chuyển đề tài, rõ ràng là lười nói chuyện.
Chu Kỳ đột nhiên bệnh không rõ nguyên nhân, lúc này hành sự không thích hợp, nên Tần Cứu và Du Hoặc đã đẩy lùi kế hoạch lại một chút.
Dù sao cũng không buồn ngủ nên mọi người chả ai trở về phòng ngủ cả.
Một bên chờ Chu Kỳ hạ sốt, một bên bàn chuyện về đề bài lần này.
Cao Tề và Triệu Gia Đồng anh một câu tôi một lời, ý đồ muốn moi tin tức từ miệng của quản gia và công tước.
Dương Thư không phụ hoạ cũng không chen ngang, chỉ ngồi một chỗ nghe.
Theo lời của Cao Tề thì: rất giống một thẩm phán.
Lúc bọn họ nói chuyện, có hai người hoàn toàn không phối hợp —
Tần Cứu nói với Du Hoặc: “Tôi vẫn luôn suy nghĩ, bài thi lần này có ngoại lệ.”
“Cái gì cơ?”
“Đề bài có nói là trừng phạt theo tổ.”
Cao Tề vốn dĩ đã dựng thẳng lỗ tai lên nghe, vừa nghe đến những câu này thì mắt đã trợn trắng lên, thầm nói: Ừ nhỉ! Vẫn phải suy nghĩ đến những lần vi phạm trước đây.
“Ở bài thi trước, nếu có trừng phạt thì sẽ nói rõ ra, ít nhất cũng sẽ nói rõ phương thức trừng phạt.”
Ví dụ như lúc thi Ngoại ngữ, hệ thống nói thẳng “Phải vào quan tài”
Lại ví dụ như ở bài thi trước, hệ thống cũng nói thẳng “Thí sinh phải chết thay”
Tuy rằng nội dung không rõ ràng tỉ mỉ, nhưng cũng biết được một ít thông tin.
Lần này lại chỉ nói “Trừng phạt theo tổ”, phạt cái gì? Phạt như thế nào? Đề bài cũng chưa từng nói qua.
Du Hoặc cũng đã sớm để ý tới vấn đề này.
Xét cho cùng, nội dung liên quan đến vi phạm luôn dễ dàng thu hút sự chú ý của hắn hơn.
Tần Cứu hỏi hắn: “Cậu thấy hệ thống có ý gì?”
Du Hoặc lạnh lùng khỉnh bỉ nói: “Hệ thống dốt nát ngu người, đổi nơi rồi mà suy nghĩ cũng không khá lên được.”
Cao Tề và Triệu Gia Đồng đột nhiên cùng nhau quay đầu nhìn hắn.
Du Hoặc: “?”
Cao Tề dùng một loại ngữ khí không thể tin được nói: “Cậu thế mà cũng nói tục nữa hả?”
Du Hoặc: “……..”
Biểu cảm trên mặt hắn từ từ lạnh đi, Tần Cứu bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng.
Cao Tề vội vàng giải thích: “Không phải không phải, chỉ là…. hơi kinh ngạc một chút thôi. Hồi trước rất ít nghe cậu nói.”
Ở trong ấn tượng của ông, cậu bạn trẻ tuổi này của ông lạnh lùng lại rất kiệm lời là thật, nhưng chế giễu khi tức giận cũng là thật. Khi tổng giám thị tức giận, lời nói tựa như những ngọn kim băng, tuy nhỏ nhưng lại tổn thương cực sâu sắc, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Nhưng với tư cách là một người bạn, Cao Tề có thể cảm nhận được rằng giám thị A đã kiềm chế đến từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống hằng ngày.
Trên thực tế, đại đa số các giám thị đều kiềm chế cả. Bất cứ ai trong một môi trường bị giám sát mọi lúc mọi nơi như vậy sẽ bị ẩn đi “khả năng thực sự”, giấu đi nụ cười, khắc chế lại cảm xúc, cố gắng đạt được trạng thái phù hợp với phong cách của hệ thống.
Ít nhất thì nhìn qua là như thế.
Nhưng giám thị A lại không giống.
Đã từng có người lén nói đùa, giám thị A sở dĩ xếp loại A, ngoại trừ bản thân rất mạnh thì lí do thứ hai chính là bởi vì bản thân cậu ấy cực kì giống với hệ thống.
Cậu ấy thích ứng những bước đi của hệ thống hơn đa số các giám thị khác, lạnh băng, không nói chuyện tình cảm. Bình thường người trẻ tuổi sẽ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng ở trên người cậu ấy lại kiềm chế đến những điều nhỏ nhất.
Cậu ấy sẽ không kiên nhẫn, sẽ không vui vẻ, sẽ bắt bẻ, sẽ ghét bỏ.
Nhưng những cảm xúc mạnh hơn thế này một chút, chẳng hạn như tức muốn hộc máu, thẹn quá hoá giận, phấn khích hay là buồn bã, kể cả những từ chửi bới thẳng thắn như vậy…..Đều sẽ không tồn tại bên trong cậu ấy.
Khi đối đầu với phe khác, cậu ấy mới thể hiện ra một chút sức sống.
Lúc trước Cao Tề thấy quen rồi, thì cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Hiện tại ông ta bỗng nhiên nhớ lại….. năm đó giám thị A là một người trẻ tuổi, chỉ mới hai mươi mấy mà thôi.
Nếu không phải chịu sự kiềm chế của hệ thống, cậu ấy hẳn sẽ giống như những người trẻ tuổi khác, có cảm xúc buồn vui. Có lẽ sẽ hơi kiêu ngạo vì ngoại hình nổi bật, nhưng vui vẻ sẽ cười, tức giận sẽ mắng, có người để ghét cay ghét đắng, cũng có người để đặt sâu trong tim.
Thay vì trở thành một người đại diện lạnh lùng cho một cỗ máy hoặc một chương trình giả lập.
Cậu ấy sẽ có một cuộc sống như bao người bình thường khác.
Lúc trước ở trên xe ngựa, Cao Tề cảm thấy tính cách cử chỉ của Du Hoặc vẫn giống y với năm đó, chẳng có thay đổi lớn. Ông ta cho rằng dấu ấn và ảnh hưởng của hệ thống để lại đã quá sâu, mặc cho có mất trí nhớ nhưng cũng không thể hoàn toàn đẩy giám thị A trở về điểm xuất phát.
Mãi đến giờ khắc này, lúc Du Hoặc và Tần Cứu nói chuyện phiếm, Cao Tề rốt cuộc cũng cảm thấy được ở người bạn cũ này….. thấy được những tia sức sống mà một người trẻ tuổi nên có.
Ông ta không quá quen thuộc, nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ.
Cực kì, cực kì vui vẻ.
………..
Nhìn Tần Cứu cũng thuận mắt hơn nhiều.