Trên bàn ăn có một giá nến thẳng đứng, sáp nến cháy tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
“Hình như chúng ta chưa từng bàn bạc nghiêm túc về vấn đề này.” Đình Sương nói: “Thí dụ tương lai em phải đi làm những việc mà mình muốn làm, hoặc vài hôm nữa anh sẽ quay trở về Đức, khi ấy xa nhau tận 9000km thì chúng ta phải làm sao?”
Bách Xương Ý bảo: “Đây không phải là vấn đề, anh nói rồi, anh tôn trọng quyết định của em.”
Đình Sương nói: “Thế nhưng cách xa như vậy, em sợ…”
Bách Xương Ý hỏi: “Em sợ cái gì?”
Đinh Sương suy nghĩ một chút, cười rộ lên: “Cũng đúng, chẳng có gì đáng sợ cả. Em chỉ là… chưa từng yêu xa bao giờ cho nên không biết cách để yêu.”
“Yêu xa chính là ——” Bách Xương Ý đặt một đĩa thịt bò cắt nhỏ xuống trước mặt Đình Sương: “Những lúc thế này, em phải tự cắt thịt bò.”
Đình Sương cầm dĩa đâm đâm miếng thịt: “… Ồ.”
Bách Xương Ý thấy cậu như vậy thì cười nhẹ: “Ngoại trừ việc này ra thì chẳng có gì khác với trước đây cả.”
Đình Sương nói: “… Thật á?”
“Ừ.” Giọng nói của Bách Xương Ý nghe rất đáng tin cậy, giống như miêu tả lại một sự việc mà anh đã từng trải nghiệm: “Mỗi sáng thức dậy em sẽ nhận được lịch trình của anh, em sẽ biết ngày hôm ấy anh đi đâu và làm gì. Nếu như em muốn tìm anh thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại, anh sẽ bật máy suốt 24 giờ.”
Đình Sương nói: “Vậy nếu em muốn gặp anh thì sao?”
Bách Xương Ý: “Anh sẵn sàng mở videocall mọi lúc mọi nơi.”
Đình Sương hỏi: “Nếu bên cạnh anh có người khác thì làm sao?”
Bách Xương Ý: “Vậy thì em hãy lên mạng tìm những video có liên quan tới anh, hẳn là không ít đâu.”
Đình Sương bật cười, cười xong lại cố tình làm khó dễ: “Thế em muốn thỏa mãn về mặt sinh lý thì sao? Anh nỡ lòng bắt em vừa xem video vừa tự xử à?”
Bách Xương Ý làm bộ suy nghĩ vài giây, rồi đáp: “Cũng không hẳn là không có cách.”
Đình Sương: “Ồ?”
Bách Xương Ý nghiêng người về phía trước, Đình Sương thấy thế cũng nghiêng theo, muốn nghe thử anh có chủ ý gì hay ho.
Anh thì thầm bên tai cậu, âm thanh vừa trầm thấp vừa từ tính, mùi hương kích thích tố lập tức lan tỏa: “Nếu như em bao dưỡng anh, anh sẽ không làm giáo sư nữa.”
Thả thính kiểu này thì bố ai mà đỡ được?
Đình Sương như bị bỏ bùa mê thuốc lú, lập tức đòi báo giá: “Anh, anh có đắt không?”
Bách Xương Ý cười thành tiếng: “Không hề rẻ đâu.”
Lúc này Đình Sương mới hiểu ra đây là trò đùa, cậu cũng cười theo Bách Xương Ý một lúc, rồi thở dài bảo: “Ai đành lòng bao dưỡng anh chứ?”
Đây căn bản không phải là vấn đề tiền bạc. Tựa như cậu sở hữu một dàn siêu máy tính, nếu như cậu thích thì cậu có thể tháo thùng máy ra để làm bàn học, thế nhưng cậu lại không nỡ.
Nghĩ tới đây, Đình Sương chợt hiểu vì sao mỗi lần cậu nhắc tới chuyện mình muốn đi xa, thì Bách Xương Ý trước nay chưa bao giờ ngăn cản. Có lẽ anh cũng không nỡ giống như cậu vậy.
…
Trước ngày chia xa, Đình Sương thuê một căn hộ trong khu phố gần trụ sở RoboRun, dành ra vài ngày để dọn dẹp sạch sẽ và ở cùng với Bách Xương Ý, sau đấy thì tiễn anh ra sân bay.
Tới khi quay trở lại căn nhà trọ, Đình Sương nhìn thấy trên bàn học có một cây bút máy.
Chính là chiếc Souveran Black-Blue mà Bách Xương Ý đã từng cho cậu mượn.
Đình Sương nhớ đây là cây bút mà Bách Xương Ý thường xuyên mang theo bên người, bèn nhắn tin hỏi: Anh check-in chưa? Anh quên bút máy này.
Nhắn xong cậu mới ý thức được một chuyện, Bách Xương Ý không phải kiểu người sẽ để quên đồ, thế là bồi thêm một câu: Hay là cho em hả?
12 tiếng sau cậu mới nhận được câu trả lời của Bách Xương Ý: Tặng em để thấy vật nhớ người.
Lúc này đây bọn họ đã cách nhau 9000km núi non biển rộng.