Omega trời sinh cảm xúc mẫn cảm, dễ dàng mềm lòng.
Thiếu niên sẽ cảm thấy hắn đáng sợ sao?
Sẽ đồng tình với Cố An sao?
Tiêu Chiến khó hiểu mà hạ mi mắt, đột nhiên nhìn cậu làm cái gì? Dò hỏi ý của cậu sao?
Cậu liếc mắt nhìn Cố An: “Ngươi không cần giải thích, chuyện này trong lòng chúng ta đều rõ ràng. Ngươi có thể để cho Nghiêm bí thư đội nồi rồi ém chuyện này xuống thì xem như ngươi có bản lĩnh.”
Cố An kinh ngạc mà nhìn về phía Tiêu Chiến.
Đôi mắt Tiêu Chiến khẽ chớp nhẹ, nhìn chằm chằm gã rồi nói tiếp: “Nhưng về sau ngươi cần phải chú ý, ngươi làm ta bị kinh hách, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.”
Nghe xong, Cố An nháy mắt thất thần, Omega trước mặt xinh đẹp mà nguy hiểm, thật sự quá dễ dàng gợi lên ham muốn chinh phục của Alpha.
Vương Nhất Bác vươn tay ôm lấy bả vai của Tiêu Chiến, cảnh cáo mà nhìn Cố An: “Cút.”
Tiêu Chiến kinh ngạc quay đầu, nam thần từ trước đến nay thâm trầm nội liễm, sinh khí cũng sẽ hàm súc, này vẫn là lần đầu tiên cậu nghe được hắn dùng ngữ khí tức giận như vậy nói chuyện với người khác.
Trên mặt Cố An lộ ra cảm xúc khổ sở: “Ta biết rất khó cho các ngươi tin tưởng chuyện này cùng ta không quan hệ, nhưng ta thật sự chỉ là nghe nói anh họ đang yêu đương, tò mò mà tra xét một chút mà thôi. Rốt cuộc nhiều năm như vậy, anh họ chưa từng chân chính nói chuyện yêu đương, ta còn vì anh họ lo lắng đây. Ta không nghĩ tới Nghiêm bí thư sẽ hiểu lầm, lúc ấy ta chỉ nói Omega của anh họ lớn lên xinh đẹp, nói anh họ có phúc khí, không có nói gì khác.”
Bả vai của Tiêu Chiến hơi đau, cậu nghiêng đầu nhìn liền thấy gân tay xanh nổi lên trên bàn tay đang đặt trên vai mình, phảng phất như đang nhẫn nại.
“Anh họ, ngươi làm cậu ấy đau.” Cố An nhẹ giọng nhắc nhở, còn thương tiếc mà nhìn mắt Tiêu Chiến.
Lực đạo trên tay của Vương Nhất Bác tức khắc tiêu biến, hắn nhìn chằm chằm Cố An: “Có phải ngươi không muốn có mắt nữa? Cút đi, đừng ở đây giả mù sa mưa, trước đây ta đã xem đủ rồi.”
Cố An càng khổ sở: “Anh họ, ngươi vì cái gì luôn là hiểu lầm ta, ta từ nhỏ liền rất ngưỡng mộ ngươi.” Gã ngưng một chút, hoãn khẩu khí tựa hồ tưởng điều tiết tâm tình: “Vì để biểu hiện tấm lòng, ta sẽ đem tài sản trên danh nghĩa của ta đưa một nửa cho Tiêu Chiến, xem như quà tạ lễ.”
“Không cần.” Vương Nhất Bác trầm giọng nói, cho Đa Mễ cưỡng chế đem người đuổi ra.
Sau khi Cố An rời khỏi phòng khách, Vương Nhất Bác vội vàng xoay người, kéo cổ áo của Tiêu Chiến xuống xem vai phải, nhìn đầu vai trắng noãn giờ đã phiếm hồng, ngón tay hắn siết lại.
Vương Nhất Bác trầm giọng nói: “Xin lỗi.”
Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, hắn cúi đầu hôn xuống bờ vai phiếm hồng kia….
Chỗ bả vai truyền tới cảm xúc nhột nhạt, Tiêu Chiến hơi rụt lại, tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác: “Không đau, anh biết da thịt em dễ dàng lưu dấu vết mà.”
Thân thể Vương Nhất Bác vẫn căng chặt như cũ.
Tiêu Chiến thoáng lui về phía sau, đưa tay chọc chọc má hắn, cười nói: “Thả lỏng, em không có việc gì. Anh cũng không cần để ý Cố An, gã là cố ý kích anh đó.”
Vương Nhất Bác ngữ khí trầm thấp trả lời: “Em đừng nhìn gã.”
Tiêu Chiến buồn cười: “Em nhìn gã làm cái gì? Anh ghen sao? Đối với em, trừ bỏ anh ra thì người bên ngoài, một chút hứng thú cũng không có.”
Thần sắc Vương Nhất Bác dần dần thư hoãn, duỗi tay đem cậu ôm vào trong lồng ngực: “Cảm ơn em.”
Ở trong ngực người yêu, Tiêu Chiến điều chỉnh một tư thế thoải mái, khó hiểu hỏi: “Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn em vì đã thích anh.” Ngữ khí của Vương Nhất Bác vô cùng thâm tình nói tiếp, “Đây là chuyện may mắn nhất đời này anh gặp được.”
Thiếu niên lúc nào cũng nói thẳng ra, không chút nào che giấu tình cảm của mình, làm hắn kiên định, làm hắn mê luyến.
Mi mắt Tiêu Chiến cong cong: “Có thể gặp được anh, cũng là kỳ ngộ lớn nhất của em.”
Bởi vì những chuyện mẹ cậu đã trải qua, đối với chuyện cảm tình kỳ thật Tiêu Chiến rất bi quan, nhưng từ trong xương cốt là một người vô cùng sợ hãi cô đơn. Cậu đã từng lên ý tưởng cho một tương lai hoàn mỹ nhất, hi vọng gặp được một người mình thật tâm yêu, cũng thật tâm yêu mình, hai người cứ như vậy ở bên nhau cả đời.
Chính là cậu phát hiện, hi vọng này khó mà thành hiện thực. Cho dù có hôn nhân bảo đảm đều rất khó, huống chi giống cậu loại tình yêu đồng giới này không có bất luận cái gì bảo đảm.
Khi cậu xem tiểu thuyết, đối với thế giới trong sách hướng tới, mà sở dĩ coi Vương Nhất Bác là nam thần chính là bởi vì hắn cho người ta cảm giác đáng tin cậy.
Ngay từ đầu, Tiêu Chiến chỉ là đơn thuần muốn cùng nam thần ở bên nhau, đi chung một đoạn đường thôi. Hiện tại, tâm thái thay đổi rất nhiều, muốn ở bên nhau cả đời, muốn được nam thân yêu thương nhất.
Trong lòng Vương Nhất Bác cũng lặng lẽ cảm thán, thiếu niên so với hắn có thể nói thật nhiều lời hay ý đẹp, hắn vận khí thật sự quá tốt. Nếu không gặp được Tiêu Chiến, nói không chừng hắn sẽ độc thân cả đời này.
Hắn khẽ vuốt nhẹ má người trong ngực, trầm giọng nói: “Anh sẽ xử lý Cố An, em không cần ra tay.”
“Anh cũng không thể làm chuyện gì trái pháp luật đâu đó, em đều hướng gã nói qua, dù sao cũng phải làm gã kiến thức được hậu quả đánh chủ ý lên người em.”
“Ừm, anh sẽ cho gã biết hậu quả, thế nên em không cần tiếp xúc với gã.”
Nghe đến đây Tiêu Chiến buồn cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: “Được rồi, em đáp ứng sẽ không gặp Cố An…… Vương lu dấm.”
Vương Nhất Bác cũng không có phản bác, rũ mắt giấu đi tia lạnh lẽo. Ánh mắt Cố An khi nhìn Tiêu Chiến, hắn quá quen thuộc, tuyệt đối là gã có hứng thú với em ấy.
Hết chap 80.