Tần Tiêu Hiền nhìn thấy hai người trong phòng từ xa, một người dáng dấp hơi ngang ngược không có văn hóa, một người thì dáng dấp hơi âm u, mặc kệ là người nào, Tần Tiêu Hiền cũng xác định là hắn chưa từng gặp, nhất thời còn tưởng mình đi nhầm nhà, gượng cười hỏi bọn họ: ”Xin hỏi, hai huynh có quen Mạnh Hạc Đường không?”
Mạnh Hạc Đường? Châu Cửu Lương và Dương Cửu Lang liếc nhìn nhau, cùng nhau rối rít cảnh giác, Châu Cửu Lương gật đầu: ”Quen, xin hỏi cậu là ai?”
Nghe bọn họ nói là quen, cuối cùng Tần Tiêu Hiền khẽ thở phào, kích động quên cả việc trả lời câu hỏi của hắn, vội vàng hỏi tiếp: ”Vậy hai người có quen Châu thiếu gia của tiệm thuốc nhà họ Châu không?”
Hai người nghe vậy thoáng chốc nhíu mày, chẳng lẽ là Dương Cửu Lang đã nói đúng! Lôi kéo làm quen nói tới là tới!
Dương Cửu Lang vội đứng lên nói: ”Chính là ta, tìm ta có chuyện gì?”
”A…! Là huynh à!” Tần Tiêu Hiền ngạc nhiên cười, có lẽ đầu óc hắn thật sự không tốt lắm, bước đầu tiên là vội mở hộp thuốc chữa bệnh ra, móc ống nghe bệnh ra, giơ ống nghe sải bước đi tới chỗ hắn.
Dương Cửu Lang chưa từng nhìn thấy cái thứ đồ này, còn tưởng là binh khí gì, lúc này nắm chặt cổ tay hắn hung hăng vặn một cái.
”Ơ?” Tần Tiêu Hiền cũng bối rối, còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì thì bị một cái tay nhấn xuống đất, luống cuống trừng mắt.
”Các huynh làm gì vậy!” Mai Cửu Lượng giật mình, cuống quít bước tới cứu Tần Tiêu Hiền, Châu Cửu Lương nhanh tay lẹ mắt lao đến, sau vài giây, Mai Cửu Lượng cũng bị đè xuống đất.
Hai cái mặt xui xẻo này bị áp xuống sàn nhà, mặt đối mặt nằm sấp trên đất, Mai Cửu Lượng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tần Tiêu Hiền: ”Tình huống này là sao?”
”Không biết nữa.” Tần Tiêu Hiền cũng là vẻ mặt khó tin, không biết là đang xảy ra chuyện gì? Không hiểu sao lại bị đánh?
”Cửu Hàm! Lấy dây thừng đến đây!” Dương Cửu Lang hô ra hướng ngoài phòng.
”Dây thừng? Không phải! Chúng ta tới để…Ưm ưm!”
Tần Tiêu Hiền còn chưa nói hết đã bị Dương Cửu Lang tiện tay cầm lấy miếng giẻ lau trên bàn chặn miệng, đáng thương cho hắn có nỗi khổ khó nói, mùi của giẻ lau một lời khó nói hết, suýt chút đã khiến hắn tủi muốn khóc.
Sau một lát, hai người bị trói gô trên ghế, trong miệng đều bị lấp kín vải, miếng trong miệng Mai Cửu Lượng còn đỡ, ít nhất là vị không giống như đã lau bàn qua, sau khi y thấy Tần Tiêu Hiền bị nhét khăn thì tự giác ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Dương Cửu Lương siết chặt dây thường của Tần Tiêu Hiền lại, sau đó dò xét bọn họ một chút, cười khẩy: ”Ta còn đang lo không tìm ra được manh mối, hai ngươi ngược lại là tự đưa tới cửa!”
”Ưm ưm ưm ưm ưm!” Tần Tiêu Hiền liều mạng lắc lư cơ thể, muốn giải thích, tiếc là miệng bị bịt kín, không nói gì nên lời.
Dương Cửu Lang vỗ vỗ mặt hắn: ”Đừng vội đừng vội, trước không vội tra hỏi, chúng ta trò chuyện trước một lát, còn các ngươi, trước hết cứ trói một hồi, đề phòng đến lúc đó lại không ngoan, không chịu nói thật!”
Tần Tiêu Hiền lập tức trợn to mắt, đưa mắt nhìn bóng lưng Dương Cửu Lang đi ra khỏi phòng, thầm nghĩ đây và bước vào cái nơi quái quỷ gì vậy, không phải là ổ cướp đó chứ? Đi trò chuyện gì chứ? Không phải là bàn bạc lát nữa ăn bọn họ thế nào chứ?
Mai Cửu Lượng cũng bị dọa phát sợ, liều mạng lắc lư chỉ có đầu có thể động đậy, ra hiệu Tần Tiêu Hiền mau nghĩ cách, trước hết nghĩ cách chạy đi mới là quan trọng!
”Đâu đâu? Người các huynh bắt đâu?”
Sau mười mấy phút, Quách Kỳ Lân kích động chạy vào phòng khách, thấy hai tên xui xẻo bị trói gô trên ghế, hai mắt lập tức phát sáng, cuống quít tiến tới gần quan sát bọn họ một chút, cuối cùng dừng lại trước mặt Tần Tiêu Hiền, không khỏi cảm thán: ”Không phải chứ! Đầu năm nay bắt có tống tiền đều cao lớn đẹp trai vậy à?”
”Con bớt mê trai ở đây đi, lát nữa đem con ném xuống vách núi con sẽ không cảm thấy hắn đẹp trai nữa!” Trương Vân Lôi khinh thường nói, cũng tới gần, lúc thấy rõ mặt Tần Tiêu Hiền, hai mắt cũng lập tức phát sáng: ”Oaaa! Hắn đẹp trai thật này!”
”Hai người đó, tính tình y như nhau, đừng ai nói ai!” Dương Cửu Lang ghét bỏ liếc mắt, cũng bái phục hai cậu cháu này.
”Oa!” Trương Vân Lôi lại cảm thán, sờ cổ áo âu phục của Tần Tiêu Hiền nói: ”Đầu năm nay bọn bắt cóc đều mặc y phục tốt như vậy sao? Một chuyến có thể có nhiều lợi nhuận vậy à?”
Trong nháy mắt Dương Cửu Lang liền vui vẻ: ”Sao em còn hâm mộ nữa chứ?”
”Hâm mộ không được hả!” Trương Vân Lôi tức giận nguýt hắn, nói rồi tiếp tục dò xét người kia trên người có gì đáng giá nữa không, khiến y mới thật sự giống một tên thổ phỉ.
”Ưm ưm ưm ưm!” Tần Tiêu Hiền sắp bị hù chết rồi, mang theo tiếng nghẹn ngào liều mạng muốn nói chuyện.
Quách Kỳ Lân thoáng thấy tò mò, xích lại gần nghe, ra vẻ như thật sự nghe hiểu hắn nói gì: ”Hình như hắn đang nói, hảo hán xin tha mạng.”
”Tha mạng? Chịu nói thật thì ta tha cho ngươi một mạng!” Dương Cửu Lang bước nhanh đến phía trước, một phát nắm chặt cổ áo Tần Tiêu Hiền, ra vẻ hung ác giơ nắm đấm, thấm vấn hắn: ”Nói! Ai phái ngươi tới! Không nói thì ta…”
”Ta phái cậu ấy tới!”
Thời khắc mấu chốt, rốt cuộc Mạnh Hạc Đường chạy tới, đám người nghe vậy thì đồng loạt nhìn về về phía cửa, Tần Tiêu Hiền cũng không nhịn được nữa mà chảy nước mắt kích động, rốt cuộc cũng nhìn thấy người thân!
Châu Cửu Lương bên cạnh cũng không hiểu: ”Huynh quen hắn à.”
”Cậu ấy…Ôi trời!” Mạnh Hạc Đường không quan tâm đến việc giải thích với hắn, vội chạy tới đẩy Dương Cửu Lang ra, lấy giẻ lau trong miệng Tần Tiêu Hiền xuống, Tần Tiêu Hiền lập tức khóc thành tiếng: ”Mạnh ca ơi! Sao giờ huynh mới đến!”
”Mạnh ca?” Đám người tới tấp nhíu mày, tiểu tử này thế mà lại quen biết Mạnh Hạc Đường?
Mạnh Hạc Đường vừa cởi trói cho hắn, vừa nói xin lỗi với hắn: ”Rất xin lỗi, rất xin lỗi lão Tần, bọn họ không cố ý đâu, chuyện này nói ra rất dài dòng, lát nữa ta từ từ giải thích với đệ!”
”Lão Tần?” Quách Kỳ Lân nghe cái tên này càng thấy quen tai, bỗng nhiên nhớ ra, cuống quít vỗ cậu của hắn một cái: ”Cậu! Hắn! Ôi trời! Tiêu rồi! Tiêu rồi!”
”Cái gì tiêu?” Trương Vân Lôi khó hiểu nhìn hắn.
”Hắn hắn hắn là!” Quách Kỳ Lân chỉ vào Tần Tiêu Hiền, lại nhìn Châu Cửu Lương, cuối cùng kéo lỗ tai Trương Vân Lôi qua nhỏ giọng nói với y.
”Nói lén cái gì đó? Hắn hắn hắn là cái gì?” Dương Cửu Lang nhại lại dáng vẻ nói lắp của hắn, nhịn không được mà bật cười.
”Trời ạ! Hắn hắn hắn đúng là!!” Sau khi Trương Vân Lôi nghe xong thì cũng nhớ ra, nhất thời cũng gấp gáp muốn chết.
Hai người này rốt cuộc là nói cái gì vậy? Người nào cũng như trời sập! Dương Cửu Lang quá tò mò, học theo dáng vẻ nói lắp của Trương Vân Lôi hỏi: ”Hắn hắn hắn đúng là cái gì!”
”Trời ơi!” Trương Vân Lôi lại vội kéo lỗ tai Dương Cửu Lang qua, nhỏ giọng nói với hắn: ”Hắn chính là lão Tần mà lúc trước ta đã nói với ngươi Mạnh ca tìm đến để xem bệnh cho Cửu Lương đó!”
”Hả?” Dương Cửu Lang cũng hoảng sợ, kịp phản ứng lật đật mở trói cho cả Mai Cửu Lượng, không ngừng xin lỗi: ”Xin lỗi xin lỗi nha, đây đều là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!”
Châu Cửu Lương đang ngồi bên trong còn đang mờ mịt, kỳ quái nhìn bọn họ, không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hai người này rốt cuộc là ai?