Một giây khi bà nhìn thấy ảnh chụp của Tần Lục Nguyệt, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Gần như là không thể chờ được, cầm tư liệu của Tần Lục Nguyệt lên, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, một lúc sau mới nói được ra ba chữ: “Thế nào sẽ …”
________○°●°○________
Giờ phút này tại Tần gia.
Tần phu nhân dẫn con gái của mình là Tần Giai Nhân đi vào thư phòng, vẻ mặt ân cần nói: “Giai Nhân, con yên tâm, Tần Lục Nguyệt không dám từ chối. Mặt khác, mẹ cũng đã hỏi thăm rõ ràng, Tông Minh Hạo đúng là đã trở về nước. Tên ngu ngốc Tông Minh Trạch kia phải kết hôn, Tông Minh Hạo thân là anh cả, dù là không muốn cũng phải về nước tham gia lễ cưới của em trai.”
Hai mắt Tần Giai Nhân sáng ngời: “Thật vậy sao? Thật tốt quá! Con cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy anh ấy! Chỉ cần có thể gả cho Tông Minh Hạo, toàn bộ Tông gia đều là của chúng ta!”
Vẻ mặt Tần phu nhân dương dương đắc ý: “Bên kia mẹ đều đã sắp xếp xong xuôi. Chờ ngày cưới đó, mẹ sẽ hạ dược vào ly rượu của Tông Minh Hạo, đến lúc đó con nên làm gì thì tự biết …”_Nói đến đây, Tần phu nhân nở nụ cười.
Tần Giai Nhân cùng mẹ trao đổi ánh mắt rằng trong lòng đã hiểu. Chỉ cần ở hôn lễ bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ Tông Minh Hạo không muốn phụ trách cũng khó khăn.
Ha ha ha ha, vừa nghĩ tới sẽ làm chị dâu của Tần Lục Nguyệt, lại nghĩ đến biểu tình khϊếp sợ của cô ta, liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ!
Người phụ nữ ngu ngốc đó tưởng rằng bố bán cô ta đi để đổi lấy vinh hoa, ha ha ha ha, làm sao có thể? Muốn bán khẳng định là bán cô ta cho người khác.
Hừ, cho dù là kẻ ngu ngốc nhưng cũng quá tiện nghi cho cô ta rồi!
Chẳng qua chỉ là con ghẻ, làm sao có tư cách vào Tông gia?
Quên đi, vẫn là chờ đến lúc mình gả cho Tông Minh Hạo, lúc đó mình sẽ là tổng tài phu nhân tập đoàn Tông thị, sẽ giáo dục cô ta thật tốt!
Tần Giai Nhân nghĩ đến đây, lập tức cười vui vẻ.
Tần phu nhân không nhanh không chậm nói: “Nên để bọn cho vay nặng lãi cho Tần Lục Nguyệt một bài học, đề phòng cô ta thay đổi chủ ý”.
Tần Giai Nhân lập tức nói: “Con hiểu, mẹ”.
Quả nhiên, mấy giờ sau, Tần Lục Nguyệt nhận được một cái bọc. Trong bọc là một ngón tay đầm đìa máu, suýt nữa làm cho Tần Lục Nguyệt bất tỉnh.
Không, đừng…!
Ngay sau đó bọn cho vay nặng lãi gọi tới: “Tần tiểu thư nghĩ kỹ chưa? Đây chỉ là một bài học nhỏ, tiếp theo, sẽ không chỉ là một ngón tay!”
Toàn thân Tần Lục Nguyệt đều đang run rẩy, nó làm thế nào cũng không nói ra nổi một chữ.
Mình có thể làm gì?
Mình còn có thể làm gì khác?
Lúc này, ngoại trừ đáp ứng chú ra, không còn cách nào khác.