“Bà ta là kẻ có thủ đoạn cao minh, nhưng người lợi hại hơn nữa cũng có nhược điểm, sau này ngày tháng còn dài, từ từsẽ đến, không cần nóng vội. Đợi đám nha hoàn bà mụ trở về, bên người các muội coi như là có tri kỷ, tỷ cũng có chút yên lòng.” Không cần mỗi ngày lo lắng đi theo bên cạnh đệ muội có phải là người của Thượng Quan thị hay không, càng không cần ăn, mặc, ở, đi lại mọi chuyện đều phải cẩn thận. “Nhưng, đại tỷ muốn các muội nhớ. Chyện hôm nay ta nói với các muội, các muội chỉ được nhớ ở trong lòng, không thể nói ra một câu lộ ra bên ngoài. Càng trọng yếu hơn là, các muội phải nhớ kỹ, trên đời này, chỉ có tỷ đệ ba người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, đại tỷ tuy thề sống chết thủ hộ các muội, nhưng cũng khó tránh sẽ có lúc sơ suất, cho nên, đáp ứng đại tỷ, các muội phải hảo hảo dụng công đọc sách, hăng hái tiến tới, hiểu không?”
Hạ Lan Tiềm dùng sức gật đầu: “Đại tỷ, đệ sẽ, đệ quyết sẽ không làm tỷ mất thể diện!”
Đáy mắt Hạ Liên Phòng chợt lóe lên vui mừng, nàng cầm tay Hạ Mạt Hồi, nói: “Ta biết hai vị thứ xuất kia đều không thích đọc sách, nhị phu nhân bình thường có phải cũng nói với muội nữ tử không có tài mới là có đức, chỉ cho muội đọc mấy quyển nữ giới nội huấn hay không?” Thấy Hạ Mạt Hồi gật đầu, nàng lại nói, “Nữ giới nội huấn này, đọc cũng không sao, nhưng tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thư họa mới là cần thiết. Thứ xuất hai vị kia không thích học, muội càng đem nó học thấu triệt, hiểu không? Nay tổ mẫu đem việc học của Tiềm Nhi giao cho ta, Hồi nhi cũng tới Hạm Đạm trúc đi, có được không?”
“Có thể cùng một chỗ với đại tỷ, tất nhiên là không thể tốt hơn.” Hạ Mạt Hồi sao có thể cự tuyệt? Tuy rằng cùng Hạ Liên Phòng tách ra ba năm, nhưng nàng vẫn nhớ rõ trưởng tỷ ôn nhu từ ái này. Nay Hạ Liên Phòng có thể trở về, trong lòng nàng cao hứng kích động không sao tả siết, sao có thẻ nói một chữ không. “Chỉ là… nếu nhị di nương lại tới tìm lý do cản thì nên làm thế nào cho phải?”
“Địch nhân chủ động đưa tới cửa, đây chính là cơ hội không thể tốt hơn, nếu chặn ở ngoài cửa há chẳng phải đáng tiếc?” Hạ Liên Phòng trên mặt lại vẫn mang cười, quả nhiên là ôn hòa ôn nhu, nhìn không ra một chút lệ khí. “Chỉ là về sau chớ lại gọi bà ta là nhị di nương, cái chữ nương kia, bà ta không xứng.” Ngữ khí ôn nhu, giống như đang đàm luận thời tiết hôm nay.
Tỷ đệ ba người lại nói thêm một lát, Hạ Liên Phòng liền lấy cớ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, để hai người tự trở về sân viện của mình. Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm vẫn lưu luyến không rời, cẩn thận mỗi bước đi nhìn lại ngoái nhìn, dường như sợ nháy mắt đại tỷ sẽ biến mất ở trước mắt. Lục nương khuyên can mãi mới để cho hai vị tiểu tổ tông này rời đi, khi xoay người cười không khép được miệng: “Nhị tiểu thư cùng đại thiếu gia đều cao lên rồi, lão nô lần trước nhìn đến bọn họ, bọn họ mới cao như vậy!” Nói xong dùng tay miêu tả một cái độ cao, lại thấy vẻ mặt Hạ Liên Phòng hơi có chút hoảng hốt, vội quan tâm nói: “Đại tiểu thư, ngài có phải không khỏe hay không? Có muốn gọi phủ y* tới xem một chút?” Nói xong liền muốn gọi người, bị Hạ Liên Phòng ngăn cản. (*Phủ y: lang y trong phủ/ bác sĩ riêng)
“Không cần Lục nương, ta rất khỏe mạnh, chỉ là lâu lắm không gặp hai người bọn họ, trong lòng có chút cảm khái mà thôi.” Nàng, một con lệ quỷ, có thể đầu thai làm người, nói ra ai sẽ tín? Sợ là sẽ bị xem như yêu nghiệt loạn côn đánh chết. “Lục nương, bà kêu Cầm Thi Sắt Từ chia nhau đến sân viện của Hồi nhi cùng Tiềm Nhi nhìn xem, chờ nhìn thấy nha hoàn bà mụ bên người bọn họ mới trở về.”
Lục nương ngẩn ra: “Đại tiểu thư là lo lắng nhị phu nhân động tay chân vào trong đó?”
Hạ Liên Phòng lắc đầu: “Không phải, bà ta còn cần duy trì thanh danh hiền lương thục đức của mình, hôm nay là tổ mẫu tự mình ra lệnh, bà ta không dám vi phạm. Chỉ là đi xem xem, không có đại sự gì.”
“Dạ, lão nô phân phó ngay đây.”
“Lục nương, bà cũng đi xuống nghỉ đi thôi, nay khí trời giá lạnh, không cần ở bên cạnh ta canh chừng. Ta cũng có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát, trước bữa tối nếu ta chưa tỉnh, ngươi lại đến gọi ta.”
“Dạ.”
Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Trên mặt Hạ Liên Phòng nào có vẻ uể oải, nàng đứng dậy đi lại trong phòng, ngón tay trắng nõn lưu luyến vuốt ve trên mỗi một đồ vật. Những thứ này đều là mẫu thân khi còn tại thế mua sắm chuẩn bị cho nàng, sân viện của ba người tỷ đệ bọn họ đều là mẫu thân tự tay xử lý thu thập, mỗi một vật dụng, mỗi một bộ y phục trong Hạm Đạm trúc, tất cả đều là từ tay mẫu thân, đều là nàng lưu lại. Nay nhìn đến những thứ đó, Hạ Liên Phòng làm sao có thể không thấy tức cảnh sinh tình?
Ở trong mắt người ngoài, phu nhân phủ đại học sĩ bất quá là qua đời 3 năm, nhưng trong lòng Hạ Liên Phòng, nàng đã sắp quên mất dung mạo của mẫu thân! Năm đó chính mình thân hoạn bệnh trầm kha buồn bực mà chết, đến nay, đã là gần 10 năm.
“Nương…” Mềm mại thanh âm nhẹ nhàng vang lên ở trong phòng, Hạ Liên Phòng vuốt ve cây trâm liên hoa mộc mẫu thân tự tay khắc cho mình, nói thật nhỏ: “Ngài yên tâm, lần này Liên nhi nhất định bảo hộ đệ muội chu toàn, khiến đám người bụng dạ khó lường kia nhận phải báo ứng.”
Khi nàng nói lời này ngữ khí thập phần bình thản ôn hòa, nhưng lại làm cho người nghe không dám bỏ qua.
Đem cây trâm gỗ thật cẩn thận âu yếm đặt vào ngăn kép trong hộp trang sức, phủ học sĩ thứ tốt nhiều đếm không xuể, ngoại tổ mẫu nơi đó năm này tháng nọ đều đưa đến, nhưng ở trong lòng Hạ Liên Phòng, không có bất kỳ một vật gì sánh bằng cây trâm gỗ mộc mạc thậm chí có chút đơn sơ này. Xa nhớ năm đó, chính mình còn chải kiểu song kế, mẫu thân đem mình cùng muội muội ôm vào trong ngực, phụ thân ở một bên cười tủm tỉm nhìn, khi đó là cỡ nào hạnh phúc cùng vui sướng!
Nhưng thời điểm đó, vĩnh viễn đều sẽ không quay trở lại. Nàng cũng không nên đắm chìm trong ảo giác quá khứ nữa, nay bên trong phủ bầy sói tung hoành, nguy cơ tứ phía, nàng phải cẩn thận làm việc, như thế mới có thể chu toàn.