“Ừ!”
Hắn trả lời không chút do dự, An Ngôn tràn ngập thất vọng.
“Thế chúng ta ly dị đi.”
Cuộc hôn nhân chỉ mới 5 tháng mà cô ngỡ như 5 năm địa ngục vậy.
Nam Môn Thần nỗi điên bóp cổ nàng.
“Dựa vào cô mà cũng muốn đưa ra đề nghị ngu ngốc này hả?”
Ngoài của trợ lý bước vào thông báo với hắn.
“Từ tiểu thư, mất máu cần truyền máu gấp ạ!”
“Hắn quay qua nhìn An Ngôn, rút máu cô ta.”
Một lời lạnh lùng thốt ra từ mình hắn, nhưng lại hơn vạn tiễn xuyên tâm vào người An Ngôn.
“An bị điên hả? Anh nhiều tiền thế, không quy động được máu sao? Tôi không hiến.”
Nam Môn Thần nâng cằm nữ nhân cười xấu xa:
“Tôi nhớ em trai cô quá.”
“Anh muốn làm gì?”
Nam Môn Thần bật điện thoại chọn từng con số, kề lên tai, đôi mắt sâu hút sự chết chóc.
“Rút.”
“Anh không được làm vậy?”
An Ngôn hiểu ý Nam Môn Thần muốn rút dưỡng khí của em trai, vội vàng giật điện thoại của hắn, nhưng bất thành.
An Ngôn ngất xỉu, khi tỉnh lại lần nửa, đúng là máu đang bị rút. Hai dòng lệ trào ra đau đớn…
Nam Môn Thiên trách vấn anh trai phía bên ngoài hành lang.
“Nam Môn Thần, anh bị điên hả?”
Nam Môn Thần gạt tay Nam Môn Thiên trên cổ mình, nở nụ cười đầy khinh bỉ:
“Hừ… Tôi làm chuyện gì cũng không liên quan tới đứa con ngoài giá thú như cậu…”
Nam Môn Thiên nhận ra dù trải qua bao nhiêu năm thì Nam Môn Thần vẫn chưa chấp nhận mình là em trai ruột của hắn, trước mặt mọi người thì đạo mạo gọi một tiếng em trai, quay lưng thì đã là người dưng nước lả.
“An Ngôn đã làm gì nên tội?… Mà anh đối xử với cô ấy như vậy?”
“Tôi nhắc lại, An Ngôn là vợ tôi.”
Hắn đẩy Nam Môn Thiên té, gầm giọng, một chân giẫm lên bàn tay bác sỹ của anh ấy:
“Còn muốn hành y thì câm miệng lại.”
Dứt lời hắn phất tay, đám thuộc hạ hộ tống ra xe.
“Môn Thiên, anh không sao chứ?”
An Ngôn chạy đến đỡ Nam Môn Thiên, lo lắng cho bàn tay phải bị sưng đỏ.
Anh cười gượng gạo xen lẫn xấu hổ, thân là nam nhân lại cúi người trước anh trai, có bàn tay cũng không bảo vệ được, đúng là nhục nhã trước cô gái này.
“Tôi không sao?”
Nam Môn Thiên đi cà nhắc rời khỏi…
“An Ngôn, xem ra cô vẫn còn khoẻ lắm nhỉ?”
An Ngôn ngoảnh lại thấy Từ Hoa Kiều trong bộ đồ bệnh nhân bước đến.
“Có phải do cô bày trò?”
Trước câu hỏi của An Ngôn, cô ta lật bày ngửa, cười gian ác:
“Ha… Bị cô đó trúng rồi! ! !”
Cô ta đảo bước quay người An Ngôn, đá vào khớp chân, khiến cô xém té. Bộ móng vuốt bung ra bóp lấy nơi động mạch vừa rút máu.
“Á…”
An Ngôn đau đớn la một tiếng, khoé miệng cô ta cong lên, đôi mắt chứa đầy hài lòng.
“An Ngôn, có trách thì trách chính mình đi. Sống làm sao mà Nam Môn Thần ghét bỏ.”
“Ha… Ha…”
“Tiện nhân.”
Từ Hoa Kiều đang cười hả hê, nghe An Ngôn chửi “tiện nhân.” Phản ứng quay người tát cho đối phương choáng ván, bất giác thấy Nam Môn Thần phía xa, bật ngay chế độ đáng thương.
“An Ngôn… An Ngôn… Em xin lỗi chị.”
Ả giả bộ ho sặc sụa, nước mắt lưng tròng:
“Em sẽ rời xa anh Môn Thần… Xin chị tha cho con của em.”
Con… Con sao? An Ngôn ngơ ra, bất động vài giây, nhìn cô ta xoa xoa bụng, hai tay An Ngôn vô thức siết chặt.
Chát.
“An Ngôn… Cô làm loạn cái gì?”
Nam Môn Thần bước đến tác động vật lý lên mặt An Ngôn. Đại não thật sự ngưng động, cô đứng yên không thể nhút nhít, thậm chí không biết Nam Môn Thân có biết phân biệt đúng sai không?