Diệp Linh ngó qua bèn phấn khích cầm tay Thiện Vũ Linh giơ lên: “Trung đội trưởng, nữ chính ở đây.”
“Ối trời ơi, tớ là nam chính này.” Bạn nam tên A Dương bên trường A nói.
Rồi xong, tình hình đã định.
Kịch bản rất mau chóng được hoàn thành và phân phát cho tất cả các thành viên để tiến hành tập luyện.
Chủ đề là về tình yêu thời chiến tranh, bối cảnh cổ đại. Nam chính là tướng quân, nữ chính là cô gái thôn quê vùng biên giới.
Câu chuyện kể về quá trình hai người gặp gỡ trong chiến loạn, chàng được nàng cứu. Từ đó hai người yêu nhau và nên duyên vợ chồng.
Sau ngày tháng ngọt ngào, chiến tranh lại nổ ra khiến chàng phải khăn gói lên đường bảo vệ giang sơn, nàng ở nhà trông ngóng ngày trở về.
Cuối cùng thứ nàng nhận được lại là tin chàng đã hi sinh trên chiến trường cùng bức di thư mà người lính đều viết trước mỗi trận chiến. Câu chuyện kết thúc.
Diệp Linh quả là biên kịch tài ba. Đọc xong kịch bản, nhiều bạn nữ đã khóc đỏ hoe cả mắt.
“Huhu. Bắt đền cậu đấy Diệp Linh. Trả lại nước mắt cho tớ.”
“Aaa, biên kịch Diệp. Có hai cảnh hôn này.”
“Được nha, được nha.” Mấy đứa lao nhao nhìn Thiện Vũ Linh và A Dương đầy hàm ý.
Diệp Vũ ngồi bên cũng cau mày hướng về phía người nói.
Cảnh hôn?
Còn tận hai lần?
Con bé Diệp Linh này cũng thật dám viết.
“Hai vị nam nữ chính yên tâm, chúng ta mượn góc thôi. Nếu hai cậu đồng ý làm thật thì hiệu quả càng tốt, hehe.”
Cả đám cười ngả nghiêng trêu chọc, làm hai người đỏ hết mặt mũi.
Sau thời gian vất vả tập luyện, còn một ngày nữa là đến đêm diễn văn nghệ. Hôm nay trang phục diễn cũng sẽ tới.
Cả đám đang ngồi ôn kịch bản thì một bạn nam hớt hải chạy vào.
“Không xong rồi. A Dương thi giải đá bóng, đá hăng đến gãy chân rồi. Vừa đưa vào bệnh viện.”
“Cậu ấy không sao chứ?”
“Không sao rồi, giờ đang nằm trong viện. Cậu ấy nhờ tớ thông báo với mọi người để có chuẩn bị trước.”
“Thôi xong, đêm ngày mai diễn rồi, lấy đâu ra ai thay cho cậu ấy đây. Thoại nhiều lắm, làm sao mà kịp học, còn phải phối diễn nữa.”
Diệp Linh nhăn mày, một lúc sau chạy ra ngoài gọi cho Diệp Vũ cầu cứu.
“Anh ơi, cứu em.”
“Có gì mau nói.”
“A Dương đá bóng gãy chân rồi. Anh đến làm nam chính đi.”
Diệp Vũ chưa kịp mở miệng, Diệp Linh đã liến thoắng:
“Em biết anh có trí nhớ rất tốt, học một chút là nhớ ngay. Chẳng lẽ anh muốn công sức của mọi người và của em gái anh đổ mồ hôi, sôi nước mắt bị lãng phí sao. Anh cũng biết em tâm huyết với kịch bản này thế nào mà. Nếu…”
Diệp Vũ nặn nặn thái dương ngắt tràng văn vở của em gái: “Được rồi, được rồi. Dừng. Anh đi, anh đi, vừa lòng em chưa?”
Diệp Linh lật mặt như bánh tráng cười toe toét: “Vậy giờ anh tới luôn nhá. Cả nhà đợi anh.”
“Cả nhà yên tâm, tớ giải quyết xong rồi. Hehe, hứa hẹn sẽ bùng nổ.”
Lúc Diệp Vũ xuất hiện thì cả đoàn đã hiểu lời của Diệp Linh. Nhân vật này đúng là con át chủ bài.
Chỉ có Thiện Vũ Linh là đứng trân trân.
Không phải chứ?
Thiện Vũ Linh thầm than. Cô tránh trời tránh đất cũng không tránh được anh. Cô càng né, hết sự việc này đến sự việc khác vẫn đưa anh đến gần cô.
