“Tại vì chán quá.” Vừa mới bất cẩn một chút đã lỡ nói thật.
“Bốp!”
Chuyện hiển nhiên, bị đánh rồi. Tôi khốn nạn, tôi đáng chết, thế nên cũng không thấy giận gì lắm.
“Đừng để tôi gặp lại anh thêm lần nào nữa!” Đối phương nói xong thì mặt tái xanh rời đi, để lại mình tôi đứng trong rừng cây.
Tôi xoa xoa xương cằm đau nhói, đứng đợi tại chỗ một lúc rồi mới đi ra ngoài từ bên kia.
Cái rừng cây nhỏ gần thư viện này lá rụng rất nhiều vào mùa thu, mấy loại côn trùng linh tinh cũng nhiều, đèn đường thì tối nên thường sau tám giờ tối thì rất ít khi có người đến đây. Bởi vậy nên khi tôi và Ma Xuyên không hẹn mà gặp nhau dưới bóng đèn đường mờ mờ thì cả hai đều hơi ngạc nhiên.
“Trùng hợp quá.” Tôi ngây ra, hơi mất tự nhiên chào một tiếng.
Trên người Ma Xuyên chỉ mặc mỗi một cái áo len màu xanh đen, trong tay còn cầm sổ ghi chép và hai quyển sách, trông chắc là vừa rời khỏi phòng tự học.
Tầm mắt của hắn thoáng qua rừng cây nhỏ nơi tôi vừa đi ra, sau đó lại rơi trên mặt tôi, nói cho đúng thì là nửa bên mặt trái vẫn còn nóng rát của tôi. Nhưng hắn lại không hỏi gì cũng không nói gì, dường như chẳng cảm thấy kì lạ chút nào, chỉ hơi gật đầu nhẹ một cái rồi lướt qua người tôi rời đi.
Rõ ràng là không muốn nói gì nhiều thêm.
Nói thực thì thái độ của hắn thế này cũng không có vấn đề gì, tôi cũng không thể ép buộc mỗi người tôi gặp trên đường đều phải châp snhận tính hướng của tôi được. Nhưng chắc là do tâm trạng bị ăn đánh hôm đó vốn đã không tốt rồi, thế là sự xa cách của hắn nháy mắt đã làm ngọn lửa giận trong lòng tôi cháy bừng lên.
“Đợi đã!” Nghiến nghiến răng, cuối cùng tôi vẫn gọi hắn lại.
Hai tay tôi nhét trong túi quần, xoay người qua, nhìn nhau với hắn cách một cái đèn đường: “Cậu có biết trong tâm lý học có một hiện tượng gọi là “Tâm lý ngược” hay không?”
Hắn đứng ở đó, hơi nghiêng nghiêng người qua nhìn về phía tôi, trên mặt vẫn là cái vẻ không liên quan đến mình khiến người khác buồn nôn kia.
“Không rõ lắm.”
Tôi cười lạnh nói: “Có nghĩa là, có đôi lúc một loại cảm xúc trong lòng và biểu hiện ra bên ngoài của con người hoàn toàn là hai mặt trái ngược nhau. Sợ hãi không phải là vì thấy chán ghét thật sự mà là vì lo lắng cho dụ.c vọng của bản thân. Ví dụ như một số người thấy sợ đồng tính luyến ái, bề ngoài có vẻ là suy nghĩ phiến diện nhưng trên thực tế thì lại đang cố gắng che giấu dụ.c vọng khó kìm nén được trong lòng mình mà thôi.”
1
Hắn gật gật đầu, ra vẻ “đã hiểu”: “Vậy à.”
Phản ứng của hắn có thể gọi là bình thản, một đấm chuẩn bị kĩ càng này của tôi lại như vừa đấm vào trong đống bông, vừa khó chịu vừa nhạt nhẽo.
Dám làm mà không dám nhận.
Phụt cười một tiếng, tôi không nói gì thêm nữa mà chỉ xoay người rời đi.
Còn tưởng là chỉ cần không qua bên Nghiêm Sơ Văn thì cả đời này tôi và hắn chắc cũng không còn gặp lại nhau nữa, vậy mà mấy hôm sau lúc tham gia hoạt động của câu lạc bộ săn bắn vậy mà lại gặp được hắn nữa.
Nguyên nhân là do đàn chị gọi điện thoại cho tôi, hỏi là tối đó có qua tham gia hoạt động của câu lạc bộ được không. Chị ấy còn bảo tình hình chiêu mộ tân sinh viên năm nay không khả quan lắm, nếu mà còn không còn ai tham gia buổi luyện tập thường ngày nữa thì chắc là năm sau câu lạc bộ săn bắn không thể tiếp tục duy trì được nữa rồi.
Chị ấy thở dài một hơi, trong giọng điệu toàn là vẻ sầu khổ khiến cho tôi mềm lòng nên đành đồng ý.
Tới tối tôi đến đúng giờ đã hẹn, vốn dĩ còn đang sợ gặp lại mặt em bé thấy ngượng, vậy mà đàn chị lại bảo đối phương đã rời câu lạc bộ mấy ngày trước rồi.
“Em không biết à? Chị còn tưởng quan hệ của hai đứa tốt như vậy thì em ấy sẽ nói với em chứ.” Đàn chị ngạc nhiên nói.
Tôi vừa siết chặt dụng cụ bảo hộ trên tay vừa nói: “Tụi em chia tay rồi.”
Đàn chị cũng không ngờ tôi thẳng thắn như vậy, yên lặng một chốc rồi xấu hổ thấy rõ.
Tôi cũng không để ý đến chị ấy nữa mà cầm cung trên kệ xuống tự mình bắt đầu tập luyện.
Tập được chừng nửa tiếng thì đằng sau vang lên tiếng vỗ tay: “Mọi người dừng lại một chút đã, nhìn qua đây này.”
Tôi buông cung xuống, quay đầu nhìn về phía âm thanh.
“Hôm nay giới thiệu một thành viên mới cho mọi người…” Người đứng bên cạnh đàn chị rất cao, trông vóc người cực kì rắn chắc. Đối phương nghiêng mặt, đang nói gì đó với đàn anh bên cạnh, cái áo len màu đen làm tôn lên làn da trắng muốt kia của hắn, còn trắng hơn đàn chị đứng bên cạnh rất nhiều.
Chắc là do mới đi từ ngoài vào nên tai hắn bị lạnh tới đỏ bừng, trên vành tai có đeo một cái khuyên tai bằng ngọc lưu ly cực kì bắt mắt.
Không phải chứ? Mới vừa nghĩ như thế thì đã thấy người kia quay đầu qua, vừa hay nhìn thẳng vào mặt tôi trong đám người.
“Vị này là Ma Xuyên của khoa dân tộc(?), là người của tộc Tằng Lộc. Đừng chỉ thấy em ấy mới học năm nhất thôi chứ người ta đã luyện bắn cung truyền thống từ nhỏ rồi, còn giỏi hơn cả tôi và phó hội trưởng rất nhiều. Mọi người có thể xem em ấy như là giảng viên của câu lạc bộ chúng ta, có gì không hiểu đều có thể tới hỏi em ấy.”
Xung quanh vang lên tiếng nói chuyện xì xào.
“Wow, cậu ấy đẹp trai quá, trông cứ như con lai ấy.”
“Dân tộc thiểu số mà, được lợi thế huyết thống…”
“Tân sinh viên năm nhất của năm nay đều chất lượng cao vậy à? Trong câu lạc bộ của chúng ta chẳng phải còn có một cậu đẹp trai trông cực kì giàu có nữa đó sao?”
“À, thiên tài đó đấy à, tôi có nghe nói rồi, học bên ngành nghệ thuật ấy, không thích con gái đâu…”
“Suỵt, cậu ấy ngay sau lưng cậu kìa!”
Ma Xuyên chỉ nhìn tôi lúc đầu một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại. Hắn bị chen đứng ở chính giữa, được mọi người xung quanh ngưỡng mộ đặt ra đủ thứ câu hỏi tò mò, khen ngợi khoa trương.
Hắn ứng đối cũng hợp tình, dường như trời sinh đã quen với mấy trường hợp thế này rồi.
Giả vờ giả vịt.
Tôi khinh khỉnh trong lòng một tiếng rồi về lại vị trí của mình, tiếp tục kéo cung luyện tập.
Mặc dù bia bắn cho người mới tập chỉ cách có mười mét nhưng tư thế bắn cung thì lại không hề thay đổi vì khoảng cách. Luyện được ba vòng rồi thì cánh tay tôi bắt đầu ê ẩm, trước đó còn bắn trung tâm vòng số tám liên tục, nhưng bây giờ vì mệt rồi nên độ chính xác cũng giảm xuống, không những không trúng được hồng tâm mà đôi khi còn chẳng trúng nổi bia.
Tôi cắn cắn răng, kéo cung ra bắn thêm một mũi tên nữa. Kết quả là không những tên bắn lệch mà dây cung bắn về còn đập vào trên tay tôi, trên khuỷu tay tôi hằn ra một vết đỏ rõ ràng.
Mím chặt môi, lòng hiếu thắng khiến tôi lại rút thêm một mũi tên ra lắp lên cung.
Trong lúc nhắm thì cánh tay cầm cung kia đột nhiên bị một người đằng sau nhẹ nhàng giữ lấy.
“Tư thế sai rồi. Cánh tay duỗi thẳng rồi sau đó mới di chuyển khuỷu tay.” Một mùi đàn hương nhàn nhạt thường ngửi được trong mấy ngôi chùa miếu xộc vào trong mũi tôi.
Cả người tôi run lên nghiêng đầu qua nhìn, Ma Xuyên đang nhìn chằm chằm lên tay tôi chứ không hề nhìn tôi.
Hắn điều chỉnh tư thế của tôi, kéo khuỷu tay nằm ngang của tôi thẳng ra để cho cánh tay duỗi ra một đường thẳng tắp, một tay khác thì giữ chặt lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi ra đằng sau.
“Khuỷu tay nhấc lên trên, đừng nhún vai, sau khi nhắm chuẩn rồi thì buông thả ra.”
Tới lúc này thì tôi mới phát hiện ra, vậy mà hắn còn cao hơn tôi một chút nữa, chắc là cỡ 188 hay 189 gì đó.
Đằng sau hơi truyền tới nhiệt độ từ cơ thể của một người khác khiến tôi thấy hơi khó chịu, nhưng sau khi bực bội rồi thì trong lòng lại nổi dậy một chút quật cường không chịu thua.
Bình tĩnh một chút, tự nhiên một chút, một tên sợ đồng tính như hắn còn không để ý thì tại sao tôi lại phải để ý chứ?
“Bắn.” Giọng nói hơi có chút lạnh nhạt lướt qua bên tai, ngón tay của tôi vô thức buông lỏng ra, mũi tên vụt một phát bắn chuẩn vào hồng tâm.
Tôi ngơ ngác nhìn về phía mũi tên kia, lúc sự tỉnh lại thì người đằng sau đã lùi lại rồi.
Cố nhớ lại một vài điểm quan trọng trong trí nhớ, tôi không dám luyện tập nhiều, sợ lát nữa lúc lên sân thì không đủ thể lực. Thấy hòm hòm rồi thì bèn quay về hàng ngũ.
Ba người khác của đội Bằng Cát đang đứng tính điểm trên trận đấu, cuối cùng thì tính ra được tụi tôi cần phải đạt được bốn mươi điểm mới có hi vọng giành quán quân. Cũng có nghĩa là mỗi người đều phải bắn trúng tâm mười.
Đây dường như là chuyện không thể nào xảy ra.
“Không sao, quan trọng là tham gia thôi, năm nay không được thì sang năm lại thi!” Niết Bằng vỗ vỗ vai tôi, bảo tôi cứ việc ra trận đi, đừng lo lắng gì cả.
Mấy người của đội Bằng Cát cũng ầm ĩ hùa theo.
“Phải đó, có thể tham gia thi đã là tốt lắm rồi, có đạt được hạng nhất hay không cũng có sao đâu.”
“Năm sau tụi mình tập kĩ rồi lại thi tiếp nữa!”
“Thi tiếp nữa!”
Chắc là do trạng thái tốt, cơ thể thả lỏng nên lại nảy sinh ra khí thế không ai địch lại, tuy là không trúng hết vòng số mười nhưng ba người kia của đội Bằng Cát cũng đã bắn được thành tích khá tốt là hai mười bảy điểm ở vòng thứ hai rồi.
Một tên cuối cùng dù cho tôi có bắn trúng vòng số mười thì đội Bằng Cát cũng không thể nào thắng được.
Nếu đã thế rồi thì sao không thử liều một phen?
Nhìn về cái bia bắn đằng xa, tôi nhắm mắt lại, lòng bình tĩnh, yên lặng, tiếng đám người ồn ào, huyên náo cũng cách ra xa. Làn da bị làn gió phất nhẹ qua, không khí xung quanh tôi dường như bị nhiễm phải một chút hương Phật như có như không.
“Tâm tĩnh thì tay vững.” Giọng nói êm dịu lại vang bên tai tôi.
Chầm chậm mở mắt ra, tôi lắp tên lên, nâng cung dậy, trong tầm mắt chỉ còn lại cái bia đầu quỷ cách xa năm mươi mét kia.
“Nhắm chuẩn rồi thì không cần phải do dự, chần chừ.” Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, truyền từ bên tai lên thẳng đại não, khống chế hết mọi suy nghĩ của tôi, khiến tôi chỉ có thể hành động theo chỉ thị của hắn.
“Bắn.”
Kéo cung, nhắm chuẩn, động tác bắn tên và âm thanh “bắn” trong đầu kia dường như là vang lên cùng lúc. Một chốc sau, âm thanh cách xa rốt cuộc cũng quay về lại, bốn phía vang lên tiếng reo hò ầm ĩ.
Mũi tên kia của tôi đã nhắm đúng chuẩn vào bia đầu quỷ. Vòng thứ hai đội Bằng Cát đã giành được bốn mươi bảy điểm, làm một màn lội ngược dòng hoàn hảo.