– Sao chăng gì, giờ tất cả mọi người đều nhận định Dương Minh và Tống Đại Nghĩa…
Tử Lý ngại ngùng dùng tay biểu thị: bên nhau đó!
Bên này Dương Minh nào có hay biết gì, mỗi lần Cảnh San San hỏi đều trả lời một cách miễn cưỡng. Cậu đã nói cô ta có thể tự tìm hiểu ở nhà, nhà cô ta đâu thiếu tiền, thuê gia sư về mà dạy học. Nhưng cô ta làm như không nghe thấy, càng ngày càng bám dai như đỉa.
Còn quá đáng hơn là một sáng chủ nhật, Cảnh San San mò đến tận nhà cậu. Dương Minh nằm trên giường, sau buổi tối thức khuya chơi game giờ định đánh một giấc. Nào ngờ dì giúp việc gõ cửa gọi:
– Dương Minh, có bạn tới tìm cháu?
Bạn nào? Ngoại trừ Tống Đại Nghĩa biết nhà cậu ra, hình như không còn ai khác.
– Là nam sao?
– Không, là một cô gái.
– Không quen. Dì bảo người ta về đi.
– Cô bé đó nói đến tìm cháu đòi nợ gì đó.
Cậu ngồi day trán:
– Vâng, cháu biết rồi. Dì không cần làm bữa sáng đâu, cháu không đói.
Dương Minh uể oải rời khỏi giường, đi xuống lầu. Cảnh San San ngồi ở sofa giữa phòng khách, từ tốn nhấc tách trà lên uống. Cô hai mắt sáng ngời nhìn xung quanh phòng, mọi thứ trong căn nhà này được tỉ mỉ sắp đặt, đều là những thứ rất giá trị. Từ bàn đá cẩm thạch, bình hoa sứ cổ kính bày khắp nơi.
– Nhà cậu giàu hơn tôi tưởng nhiều. Bố mẹ cậu có sở thích sưu tầm cổ vật sao? Trùng hợp quá, bố mẹ tôi cũng vậy.
Cậu lười biếng ngồi xuống đối diện cô, cầm chai nước ép lên uống một ngụm, sau cùng chậm rãi hỏi:
– Đến đòi nợ chứ gì? Muốn bao nhiêu?
Chuyện là hai hôm trước Cảnh San San nhất quyết muốn lôi kéo cậu đến thư viện, Dương Minh phiền não phất tay, kết quả khiến cô ngã nằm ra đất, trước sự chứng kiến của mấy học sinh lớp dưới. Cảnh San San đau đớn tủi thân, chiếc vòng phỉ thúy gia truyền nhà cô cũng vì thế mà vỡ thành mấy mảnh. Cô ta khóc lóc om sòm, mấy cậu học sinh lớp mười còn đứng ở một bên đổ thêm dầu vào lửa, trách cậu không biết thương hoa tiếc ngọc, đẩy ngã người ta. Dương Minh hết cách đỡ cô đứng dậy, hỏi làm sao mới chịu nín? Cảnh San San nói phải làm cho cô ta hai chuyện. Cậu bất lực đành gật đầu đồng ý, nhưng với điều kiện là hoàn thành trong vòng một ngày. Cô ta vui vẻ nói được. Thế nên mới có cảnh ngày hôm nay.
Cảnh San San hai mở hai mắt to tròn nhìn cậu:
– Tôi không cần tiền. Cậu đã hứa làm cho tôi hai chuyện. Thật ra tôi có chút hối hận, đáng ra tôi nên nói là mười chứ không phải hai.
Cậu nhếch miệng:
– Tham lam. Muốn gì thì nói đi.
– Tôi muốn cậu đến trung tâm thương mại, chơi cùng tôi, tặng tôi một món quà.
Mẹ nó, phiền chết đi được. Dương Minh chửi thầm trong lòng. Đến mẹ cậu còn chưa từng bắt cậu làm thế. Nhưng nhìn lại đến vết xước xấu xí trên bàn tay trắng nõn của cô thì đành nhịn xuống.
– Chuyện thứ hai?
– Tôi chưa nghĩ ra.
– Loại con gái như cậu đúng là phiền.
– Cậu đừng hòng nuốt lời, tôi còn mấy em trai lớp mười làm nhân chứng đấy.
– Đợi đây, tôi lên phòng thay đồ.
Nói xong, cậu đứng dậy, lười biếng leo lên lầu. Cảnh San San nhìn theo một khắc cũng không rời. Lúc cậu nghiêm túc trông rất soái, lúc lười biếng lại càng có mị lực hơn.
Nhà cô tuy gọi là điều kiện, nhưng mẹ cô làm giảng viên đại học, lương không quá cao, sau này về cùng với bố cô kinh doanh nhà hàng, lâu dần kinh doanh thuận lợi, lời ngày càng lớn, cơ ngơi cũng được mở rộng. Nhà ở cũng là chọn ở nơi đắt đỏ, nhưng so với nhà cậu hình như còn kém xa. Trong trường cũng chưa từng nghe nhiều về gia đình của Dương Minh, chỉ biết là giàu có. Không hiểu vì sao đang ở thành phố lớn hưởng thụ lại chuyển về tỉnh lẻ.
Cảnh San San lượn quanh phòng khách ngắm một hồi, bố cô từ khi giàu có luôn thích đồ cổ, nhưng đồ cổ giá trị lớn, sưu tầm nhiều năm cũng không thấy có nhiều như đồ trong căn phòng này. Tháng trước bố cô dành hết tâm tư để săn một cái lư hương bằng ngọc từ cả ngàn năm trước nhưng giá trên trời, bố cô bỏ cuộc nhưng lòng không can tâm, buồn bã hết mấy ngày liền. Không ngờ chiếc lư hương ấy giờ lại được đặt ngay ngắn trên kệ nhà Dương Minh.
Dương Minh thay đồ xong, thấy cô còn đứng ngẩn người ở đó thì gọi:
– Nhanh lên đi. Thời gian của tôi rất quý giá.
– Chiếc lư hương bằng ngọc kia là bố hay mẹ cậu mua về vậy? Có phải giá rất cao không?
– Còn nhiều lời nữa thì đi một mình đi.
Hà Tịch sau mấy ngày nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, kiêng kham đủ thứ, cuối cùng cũng nói chuyện được bình thường. Tuy là thỉnh thoảng vẫn còn đau, nhưng nằm trong giới hạn chịu đựng. Mấy ngày qua mệt mỏi, cuối cùng cũng đến cuối tuần, mẹ cô cũng không để cô xuống quán phụ giúp, nói cô muốn nghỉ thì nghỉ, ra ngoài chơi thì càng tốt. Cô nằm dài trên giường, bình thường cuối tuần cô đều đến thư viện. Nhưng hôm nay cô muốn làm biếng, không nghĩ đến học hành nữa. Cuộc thi Tiếng Anh vòng trường hai ngày nữa sẽ tổ chức, cô càng nghĩ càng buồn, không thể tham gia khiến cô rất tiếc nuối.
Điện thoại đổ chuông, là tin nhắn từ Tử Lý:
– Tiểu Tịch, mau cứu tớ với!
– Có chuyện gì thế?
– Tớ…tớ gặp chuyện rồi. Cậu mau đến giúp tớ.
– Được, cậu ở đâu? Tớ đến ngay đây.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe cách nói chuyện có vẻ rất gấp gáp. Cô không nghĩ ngợi gì nhiều liền chạy xuống lầu. Quán ăn hôm nay không đông khách lắm, chị Phí đang cặm cụi lau bàn, mẹ Hà thấy cô vội vã đi xuống liền hỏi:
– Con đi đâu vậy? Còn chưa ăn sáng đó.
– Con có việc cần ra ngoài ạ.
Cô theo địa chỉ mà Tử Lý gửi, cuối cùng mò đến được trung tâm thương mại. Tử Lý rốt cuộc là ở đây gây chuyện gì rồi? Cô lấy điện thoại, tìm số rồi gọi điện:
– Tử Lý, tớ đến trước trung tâm thương mại rồi. Cậu ở đâu?
– Mau lên tầng bốn, khu vui chơi giải trí.
Tầng bốn? Khu vui chơi? Trong lòng dâng lên chút nghi hoặc, những vẫn đi vào trong. Hôm nay là cuối tuần, trung tâm đông đúc, muốn đi thang máy cũng phải chờ cả nửa tiếng, đi thang cuốn có khi lại nhanh hơn. Hà Tịch chật vật từ thang máy bước ra, làm theo lời Tử Lý đến khu vui chơi. Cô ít khi đến những nơi thế này, trung tâm lại rộng lớn, tìm được khu vui chơi cũng mệt đến lả người. Nhưng điều khiến cô choáng váng hơn là, lúc cô tìm được người, người ta đang vui vẻ ngồi đua xe, bên cạnh còn có Âu Tuấn và Hàn Lập. Hà Tịch dụi dụi mắt, cô thà rằng mắt cô có vấn đề, cũng không muốn tin đây là sự thật. Mà sự thật thì phũ phàng, cô một lòng tin người ta gặp chuyện, kết quả cô là con ngốc bị người ta lừa.
Tử Lý nhìn thấy cô thì tươi cười gọi cô lại:
– Tiểu Tịch à, cuối cùng cậu cũng đến rồi!
Hà Tịch hậm hực đi tới:
– Cậu tốt nhất là nên giải thích rõ cho tớ.
Tử Lý biết mình sai, bày ra vẻ mặt đáng yêu nói với cô:
– Tớ lừa cậu là tớ sai. Nhưng không lẽ cậu ghét tớ, đi chơi với tớ mà lại tức giận sao?
Cô thở dài. Dĩ nhiên cô không phải người chỉ vì chuyện này mà tức giận. Thấy Tử Lý không gặp chuyện gì là tốt rồi. Tử Lý ôm lấy cô:
– Hôm nay tớ đưa cậu đi giải sầu. Đừng lo gì hết, chỉ cần chơi hết mình thôi. Ví của tớ rất dày. Chuyện thi thố gì thì cũng quên đi. Đã có tớ đây!
Hà Tịch mỉm cười, đưa tay lên nhéo má cô:
– Vậy thì cậu nên cố gắng vào, tớ rất khó chiều.
– Tiểu nhân xin tuân lệnh!
Sáng nay đi vội quá, còn chưa ăn sáng, bụng Hà Tịch bắt đầu sôi ùng ục. Nhưng vẫn để mặc Tử Lý kéo đi chơi bowling.
Âu Tuấn và Hàn Lập tranh nhau trổ tài trước mặt hai “người đẹp”. Bọn họ coi như là thuần thục, rất biết cách chơi. Chơi một hồi thấm mệt liền nhường sân cho hai cô. Hà Tịch chịu thua, ngồi nhìn Tử Lý một mình một chiến trường.
Lượt đầu: 5 điểm.
Âu Tuấn nhịn không được trêu chọc:
– Không phải chứ Tử Lý? Cậu hùng hổ đòi tới đây mà, kỹ thuật cũng “cao siêu” quá đấy.
Tử Lý trợn mắt nhìn cậu ta:
– Cậu im miệng. Lần đầu cậu chơi chưa chắc đã được như tôi đâu?
– Cậu là lần đầu chơi bowling à?
Cô còn lâu mới phải lần đầu, nhưng cô cứ thích nói vậy đấy. Không thèm để ý đến cậu ta nữa, quay ra tiếp tục chơi. Lượt 2 rồi lượt 3… Cô không tin vào mắt mình, chọn một trái bowling màu đỏ chói, dùng hết sức lực ném vào đường băng, kết quả đánh đổ cả 10 ki.
Tử Lý sung sướng chạy đến trước mặt Âu Tuấn lắc lư. Hà Tịch kéo cô ngồi xuống, dùng giấy lau mồ hồi cho cô.
– Là các bạn lớp cậu phải không Dương Minh?
Cả bốn người đồng loạt nhìn sang phía cửa. Âu Tuấn vẫy tay:
– Trùng hợp quá, Dương Minh.
Dương Minh bỏ mặc Cảnh San San đi đến bên bọn họ.
– Các cậu tới lâu chưa?
Hàn Lập xua tay, lại nhìn về phía Cảnh San San, ánh mắt mờ ám:
– Chưa lâu. Nam thần và nữ thần cũng đến đây hẹn hò à?
Dương Minh cầm lấy chai nước gõ đầu cậu ta:
– Hẹn hò cái đầu cậu.
Lại nhìn thấy Hà Tịch đang ngồi trong góc, cậu ngồi xuống bên cạnh, ra vẻ tùy tiện hỏi một câu:
– Khoẻ rồi liền chạy đến tận đây chơi bowling cơ à?
-…Bị Tử Lý lừa đến đây.
– Nói chuyện bình thường được rồi?
– Ừm.
Sáng nay khi cô thức dậy, phát hiện cổ họng không còn đau nữa. Cảm giác được mở miệng nói chuyện thật là tuyệt vời.
Âu Tuấn nhìn Cảnh San San vẫn đứng một mình ở đằng kia liền có ý tốt hỏi:
– Không gọi cô ấy đến đây à?
Dương Minh lười biếng nằm ngả ra ghế, còn chưa kịp nói gì đã bị Tử Lý cướp lời:
– Tôi và Tiểu Tịch đều không thích cậu ta, Âu Tuấn cậu muốn gọi cô ta đến chơi cùng thì hai chúng tôi sẽ đi về.
Âu Tuấn nhìn sang Hà Tịch, muốn hỏi xem ý cô thế nào? Hà Tịch xưa nay yêu ghét rõ ràng, không chỉ vì chuyện thi thố, mà từ hồi cấp 2, cô và Cảnh San San đã không thích nhau. Cô chỉ là dừng lại ở việc không thích, còn cô ta thì luôn tìm mọi cách chọc ngoáy, phá đám việc của cô. Hà Tịch làm như không thấy, lấy một viên kẹo bỏ vào miệng rồi cười nhìn Tử Lý. Tử Lý cũng mỉm cười tinh nghịch, quay sang liếc Cảnh San San.
Cảnh San San cũng chẳng ngại, dù sao bạn của cô cũng ở đó, cô ta tự nhiên mà bước tới:
– Chào mọi người. Đều là chỗ quen biết cả, tôi có thể gia nhập không?
Hàn Lập và Âu Tuấn gật đầu lia lịa, người tung kẻ hứng:
– Bạn với nhau cả mà.
– Đúng đấy, chúng tôi cũng đang định mời cậu nhập hội.
– Vậy tôi không khách sáo đâu.
Tử Lý khinh bỉ nhìn ba người bọn họ cười cười nói nói. Cảnh San San cầm lấy trái bowling, khi đi qua Tử Lý còn cố tình đụng vào người cô. Tử Lý bĩu môi: để tôi xem cậu giỏi đến đâu!
Trái bóng bay theo một đường parabol rồi lăn trên đường băng, 10 ki đồng loạt ngả nghiêng rồi đổ xuống. Hàn Lập và Âu Tuấn đồng loạt vỗ tay:
– Hay!
Cảnh San San đắc ý, cầm thêm một quả bóng nữa nhưng không ném mà đưa đến trước mặt Dương Minh, hất cằm ý bảo cậu thử xem. Lâu chưa động đến trò này, cậu cũng có hứng thú muốn chơi một chút. Cầm lấy bóng, cậu đứng dậy đi đến trước đường băng. Lượt đầu tiên chỉ đánh đổ được 8 ki. Nổi hứng ném thêm mấy trái, đều là ẫm trọn 10 ki. Cảnh San San thi ném cùng cậu. Hàn Lập và Âu Tuấn đứng bên cạnh khen không ngớt.