“Trò trở về lớp học của mình đi!” Giáo sư Anderson thở dài nói.
Nhanh thoăn thoắt, Eira kéo tay Elena bốc hơi trong không khí.
Hai đứa chạy vội đến lớp học biến hình. Nhưng có cố gắng bao nhiêu cũng không thoát khỏi hiện thực: Họ đã đi muộn.
Hai đứa rón rén đi đến cuối lớp, nhân lúc thầy Brown quay lưng về phía bảng.
“Rầm.”
Chỉ cách một chút nữa! Một chút nữa thôi! Eira đau khổ nhìn chiếc bàn trống chỉ cách một cánh tay.
“Haha!” Những tiếng cười chế nhạo vang khắp phòng học.
“Hai học sinh kia, mời các em đứng dậy!” Thầy Brown đứng lại, khuôn mặt vốn già nua càng nhúm chặt hơn.
Eira và Elena run rẩy đỡ nhau đứng thẳng dậy. Khuôn mặt đỏ bừng, ngại ngùng nhìn thầy Brown.
“Các em hãy nói ra lí do tại sao tôi không nên trừ điểm nhà Slytherin đi?”
“Thầy có một cái mũ đẹp!” Eira buột miệng nói. Sau đó mới phát hiện mình phạm phải sai lầm lớn.
Cả phòng học cười ồ lên.
Buổi học đầu tiên, nếu Eira và Elena làm cho cho nhà bị trừ điểm thì chắc chắn hai cô sẽ trở thành tội nhân..
“Phốc!” Khuôn mặt nghiêm túc của thầy Brown bị phá vỡ. Thầy cười khoái chí lắm.
“Được rồi. Lí do thuyết phục! Ta tạm tha cho hai trò! Nhưng không được có lần sau!”
“Vâng!” Hai đứa cùng thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh.
“Các em nhớ đó, đây là lần duy nhất và cũng là lần cuối. Dù ta có cả một bộ đồ đẹp, cũng sẽ không tha cho các trò!” Thầy Brown cười đùa, nháy nháy mắt.
“Nào! Chúng ta tiếp tục bài học.”
Eira âm thầm kéo tay Elena trở về chỗ ngồi.
“Liên lụy bồ rồi!” Eira thủ thì vào tai Elena.
“Không! Mình rất vui khi giúp được bồ!” Elena lắc đầu, khẳng định.
“Elena thân ái! Bồ như một thiên thần nhỏ vậy” Eira thốt lên.
Elena cười mỉm, đôi mắt êm dịu.
Eira ngậm cái miệng ba hoa của mình lại khi nhìn thấy ánh mắt thầy Brown đảo đến.
Cô dở sách ra, bắt đầu chăm chú nghe giảng.
Cô rất thích cách giảng dạy của thầy Brown, dù không biết những giáo viên khác như thế nào nhưng cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Với một độ tuổi khá lớn nhưng thầy luôn biết cách tạo ra tiếng cười. Cô không hề cảm nhận được đây một tiết học nặng nề.
“Merlin ơi! Em đã tạo ra một điều kì diệu ấy! Đến cả ta cũng không nhận ra được đây là cây kim ấy. Nó chẳng có sự khác biệt so với ban đầu là bao!” Thầy Brown trầm trồ.
Lại là những tiếng cười khúc khích. Chàng trai nhỏ xấu hổ mà gãi gãi đầu.
“Đừng cười nào các trò! Các em cũng chưa thể làm tốt hơn đâu!” Thầy Brown trịnh trọng nói.
“Nào! Em hãy thử thư giãn cơ tay, lấy một hơi thật sâu. Hô vang câu thần chú!” Thầy Brown làm mẫu.