Bấy giờ Liễu An Di phát hiện, chính mình thế nhưng bị một ánh mắt của Mộc Tử Khâm dọa sợ.
Tiện đề tử này cư nhiên dám de dọa hắn!
(*Tiện đề tử: Đồ đ*)
Bất quá lần này, hắn toàn thấy rõ mặt mày Mộc Tử Khâm.
Lực trùng kích trong mắt y làm hắn thoáng cái sửng sốt.
Liễu An Di nhất thời vừa tức vừa hận, hai mắt chứa độc chăm chăm dán vào mặt Mộc Tử Khâm, hận không thể lập tức xông lên xé rách khuôn mặt hồ ly hoặc chúng kia.
Thời điểm hắn đương nghĩ ngợi, đột nhiên chú ý tới khóe mắt Mộc Tử Khâm có một viên lệ chí đỏ tươi.
Giống như đúc với nốt ruồi chu sa của hắn.
Một cái tên chợt lóe trong đầu Liễu An Di, kí ức xa xôi bị đánh thức………
Đó là một đêm trăng sáng, nam nhân say rượu ôn nhu vuốt ve lệ chí nơi khóe mắt hắn, ánh mắt nhu tình đến xuất thủy, thâm tình mà nói thích hắn, trong miệng hết lần này tới lần khác gọi một danh tự.
Nam nhân đã rất say, âm tiết thật sự hàm hồ, hắn nghe chẳng rõ nam nhân gọi cái gì, còn ngỡ hắn gọi tên chính mình mà lấy đó làm hoan hỉ.
Nhưng đến hiện tại, danh tự mơ hồ kia trở nên vô cùng rõ ràng, là “Tử Khâm”……
Hắn cơ hồ hiểu được cái gì, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cả người như rớt xuống hầm băng.
Nguyên lai, lời đêm đó không phải nói với hắn…….
Buồn cười chính là hắn bởi vì đêm đó mà đối với nam nhân động chân tâm, khuynh tẫn toàn bộ lực lượng Liễu Quốc phù trợ nam nhân kia ngồi lên Tiêu vương bảo tọa, tiến tới đoạt được thiên hạ……
Hắn bỗng nhiên nghĩ rằng đời mình có chút bi ai.
Cho tới bây giờ, hắn cũng không phải người tốt gì, lại động chân tâm với một nam nhân, đem tất cả tốt đẹp của mình hiến dâng người nọ.
Vậy mà kết cục biến thành may giá y cho người……
Mục quang oán độc như xà bắn về phía Mộc Tử Khâm, lại thình lình liếc thấy cần cổ trắng nõn dưới vạt áo hơi mở ẩn hiện dấu hôn, giống như khoe với hắn Tiêu Chấn Diệp sủng y cỡ nào.
Con ngươi Liễu An Di bất chợt biến thành đỏ tươi: “Mộc Tử Khâm, ngươi đi chết cho bản cung!”
Hắn lấy ra chủy thủ giấu trong ngực, mãnh liệt vọt tới Mộc Tử Khâm.