Nguyệt Minh nghe thấy tên Thanh Phương, mặt liền xụ xuống. Đùa không vui.
– Nè, cậu nói xem, mình hợp nhau đến như vậy sao không phải yêu?- Hạ Băng ghé sát vào tai Nguyệt Minh mà hát lời tâm tình, những lúc thế này, chỉ có mặt dày pha trò mới khiến tâm trạng tốt hơn thôi thôi.
– Chia tay Phương đi, hai đứa mình quen nhau. Chị đây bảo đảm làm cưng thỏa mãn, hí hí.
Nguyệt Minh nghe xong liền đẩy cái mặt đang cười nham nhở ra, véo eo Hạ Băng khiến nàng la oai oái.
– Sao cậu suốt ngày nghĩ mấy chuyện đó vậy? Có gì vui đâu chứ?
– Tại cưng chưa thử chưa biết, thử rồi bảo đảm nghiện!- Hạ Băng dụi dụi đầu vào vai Nguyệt Minh.
– Không thèm.- Nguyệt Minh lại tiếp tục đẩy nàng ra.
Tuyệt nhiên, từ khi còn bé, cả hai người đều ăn ý dành tặng riêng cho đối phương một vị trí độc nhất, tri kỷ. Họ cùng nương vào nhau nơi đất khách quê người, hiểu tâm tư cũng như những bí mật nhỏ của nhau, tôn trọng ý nghĩ của người kia. Khi một trong hai gặp khó khăn, người còn lại luôn sẵn sàng giúp đỡ hết sức có thể, nhưng vẫn tránh dấn quá sâu vào thế giới riêng của nhau.
Họ vui vì điều đó, vui vì cuộc đời có một người bạn tuyệt vời như thế.
Nếu có ai hỏi, hai người có phải quan hệ yêu đương hay không, Nguyệt Minh sẽ nghiêm túc nói rằng “Không”, sau đó Hạ Băng sẽ ăn ý mà gật gù: “Nhìn bọn tôi ở chung có xẹt miếng lửa nào không mà yêu?”
Một người luôn cho rằng tình yêu là không cần thiết, một người lại cho rằng tình yêu chỉ toàn là giả dối. Vậy nên, họ là bạn thân chí cốt.
– Hai đứa mình mà yêu nhau thì không biết cậu sẽ đâm tớ trước hay tớ chôn cậu trước đây?- Nguyệt Minh nhớ đến “tài năng” thay bạn gái của Hạ Băng đây liền rùng mình, mà có phải gọi là bạn gái không nhỉ? Chắc là không, Hạ Băng hay dùng từ FWB để nói về những người con gái qua đời nàng.
– Haha, chắc tớ sẽ đâm cậu trước vì người đâu mà cứ như cục băng, vô cảm.- Hạ Băng xoa cằm suy nghĩ. Nguyệt Minh chán nàng về chuyện trăng hoa, nàng hiển nhiên cũng không ưa gì cái trạng thái chẳng hiểu phong tình gì của bạn thân, nhìn thì đẹp mà lãnh cảm, không gây kích thích thì lên giường phải làm sao bây giờ?
– Không đâu, trước khi cậu kịp nhận ra, chắc tớ đã chôn cậu vì mỗi ngày ngủ với một cô.- Nguyệt Minh chắc nịt khẳng định.
– Ơ, thế là Selina cục cưng ghen vì tớ sao~.- Hạ Băng đưa tay chọt vào hai bên hông Nguyệt Minh khiến cô vùng vẫy vì thật là nhột.
– Nếu Selina chịu quen tớ thì tớ thề không để ai và mắt nữa.
– Bớt ảo tưởng đi, cái tính của cậu tớ còn không rõ sao?
Cả hai người mãi đùa giỡn không ngờ cửa phòng liền bị đẩy ra, bác sĩ An sau khi thăm xong bạn nhỏ liền nhớ đến bạn lớn.
Bây giờ cũng mười giờ tối, bình thường nàng ghé qua giờ này thì người kia đã ngủ mất rồi, hôm nay không ngờ vào phòng lại thấy cảnh tượng hai người đẹp trêu đùa nhau… trên giường thế này. Không những vậy, mặt mũi Nguyệt Minh lúc này còn đỏ rần lên, quần áo bệnh viện cũng xốc xếch lộ ra vùng bụng phẳng lì trắng trẻo.
Sáu mắt nhìn nhau.
Gia An im lặng.
Nguyệt Minh cũng im lặng, nụ cười tự lúc nào tắt ngúm.
– Bác sĩ tới khám sao?- Chỉ có Hạ Băng xinh đẹp là giữ vững lý trí, tay vẫn ôm eo của Nguyệt Minh, xoa xoa vùng da trơn mượt rất tự nhiên, chẳng chút chột dạ nào.
– À… xin lỗi, đi nhầm phòng.- Gia An mặt không biểu cảm mà vẫy vẫy tay, lấy lui làm tiến.
Nguyệt Minh thấy cái người đáng ghét mất tích mấy ngày nay tất nhiên là cũng rất bất ngờ, cứ ngỡ cô ta đi luôn rồi, rốt cuộc vẫn quay lại…
Là thăm mình đúng không?
Thăm mình sao không nói thẳng ra, bày đặt nhầm phòng!?
– y, khoan đã.- Hạ Băng nhìn Nguyệt Minh ngây người ra đó, trong đầu có chút suy nghĩ xấu xa.
Chẳng lẽ đây là nữ bác sĩ trong câu chuyện thuốc nhỏ mắt?
Nghĩ vậy, Hạ Băng liền phóng xuống đất.
Nguyệt Minh nhìn bạn mình như mọc thêm chiếc đuôi nhỏ chạy về phía cô bác sĩ mà nắm tay lôi lôi kéo kéo, không khỏi bực bội ngồi dậy, dựa vào thành giường, khó chịu nhìn hai người họ.
Nguyệt Minh lặng lẽ quan sát, bác sĩ nghiêm túc thế này không phải gu của Hạ Băng. Hạ Băng vốn đã rất yêu nghiệt, lại càng thích mấy cô gái quyến rũ lẳng lơ như chính bản thân nàng ta.
– Bác sĩ…- Hạ Băng đánh giá nữ bác sĩ trước mặt, mặt mũi không quá tệ, tiếp đó nhìn xuống bảng tên đính vào áo blouse.- Bác sĩ Gia An, hân hạnh gặp mặt.- Hạ Băng lịch sự đưa tay ra.
– Hân hạnh gặp cô…- Gia An cũng lịch sự mà bắt tay.
– Fuyu Phạm.
– Ừm, hân hạnh được biết cô, Fuyu.
Nguyệt Minh ngồi trên giường nhìn một màn trước mắt không khỏi nhíu mày. Hạ Băng chẳng lẽ là định trêu đùa Gia An?
– Nguyệt bảo không được khỏe cho lắm, bác sĩ có thể khám xem cậu ấy bị gì không?- Hạ Băng hất mặt về phía Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh thấy mình trở thành tâm điểm, đôi mày vốn đã nhíu chặt dường như dính vào nhau.
Gia An hết nhìn Hạ Băng, lại nhìn Nguyệt Minh, không khỏe cái gì?
Lẽ nào do vừa rồi hai người này đùa giỡn mà ảnh hưởng tới cơ thể?
– Tôi không bị gì cả, không phải nói nhầm phòng sao, cô đi đi.- Nguyệt Minh lạnh lùng phất tay.
Thấy Hạ Băng vẫn giữ khư khư bàn tay Gia An thì cô chỉ muốn đuổi người đi, để ở đây ai biết được Hạ Băng có bẻ cong người ta hay không?
– Này, cậu sao thế? Rõ ràng lúc nãy còn than với tớ là bị tiêu chảy mà, hình như ra máu đúng không… Cô xem, có phải thuốc ngủ ngấm vào làm hư ruột cậu ấy rồi không?- Hạ Băng tỏ vẻ lo lắng, câu nói nhấn nhá tạo cảm giác đầy nghiêm trọng.
Nguyệt Minh nghe xong thì thiếu điều muốn té xỉu xuống đất, hận không thể chọi thẳng cái gối vào mặt của Hạ Băng.
Tiêu chảy ra máu cái con khỉ!
Gia An lo lắng nhìn Nguyệt Minh. Mấy hôm nay nàng không xem tình hình của người này, dựa vào cái tính kiêu ngạo như Nguyệt Minh, xem chừng có khi trong người không khỏe nhưng lại không báo bác sĩ.
Gia An tốt bụng đi về phía cuối giường bệnh, nhìn xem những ghi chép của bác sĩ thăm khám cho Nguyệt Minh. Đôi mày thanh tú nhíu lại, chốc chốc lại giãn ra. Gia An không có quan tâm hai người kia có phải nói đùa hay không, trách nhiệm của nàng là kiểm tra cho kỹ, dù không cùng chuyên môn, nhưng nàng có thể truyền lời lại cho đồng nghiệp thay con người ghét giao tiếp kia.
– Mấy hôm nay bắt đầu dùng cháo loãng rồi, ăn vào là đau bụng sao?- Bác sĩ vừa xem ghi chép vừa ôn tồn hỏi, kéo chiếc máy siêu âm từ góc phòng lại.- Có cảm giác buồn nôn sau khi ăn không? Hoặc là không tiêu, đầy hơi chẳng hạn?
Hạ Băng ngã người ra sofa, hướng ánh mắt thích thú nhìn về phía hai người này.
Nguyệt Minh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Gia An, lại nhìn Hạ Băng cười toe toét, liền thấy bất lực.
– Thật sự không có gì.- Nguyệt Minh thành khẩn đáp.
Gia An lúc này đã mang khẩu trang cùng bao tay.
– Vẫn là nên kiểm tra một chút, tôi sợ vừa rồi cô đùa giỡn với cô Fuyu gây ảnh hưởng.- Gia An mở nắp lọ gel.- Cô kéo áo lên đi.
– …- Mặt Nguyệt Minh tối sầm lại
– Người ta kêu cậu cởi áo ra.- Hạ Băng lại sợ lửa cháy không đủ to, liền góp vui bằng một xe bồn chở xăng.
– Không cần, chỉ cần kéo áo lên tới ngực được rồi.- Bác sĩ An đã vào chế độ nghiêm túc của bác sĩ.
Nguyệt Minh vẫn là lì lợm không làm theo.
– Tôi nói không có gì. Tôi ổn, hoàn toàn ổn. Hơn nữa cô nên nhớ chuyên khoa của mình là gì!
– …- Bác sĩ An đặt lọ gel xuống, nhìn thẳng vào Nguyệt Minh.- Ừm, vậy thì thôi, dù sao tôi cũng không có phận sự ở đây. Tôi gọi bác sĩ trực vào giúp cô.
Nguyệt Minh không biết mình có nhìn lầm không, nàng nói xong câu đó liền quay đầu đi, lời nói nhẹ tênh là thế nhưng hình như trong ánh mắt chất chứa một tia bất mãn cùng thất vọng.
– Thôi được rồi, dù sao tôi cũng cảm thấy bụng hơi khó chịu.- Nguyệt Minh đột nhiên ngoan ngoãn nói, vạch áo lên để lộ vùng bụng phẳng lỳ, thậm chí còn có thể thấy được cơ bụng 11.
Nhưng mà bác sĩ An cái gì cũng không làm, vừa nhìn thấy cơ bụng của Tổng giám đốc Nguyệt Minh, liền quay mặt đi chỗ khác tháo bao tay thu dọn. Qua mắt Nguyệt Minh thành nàng đang cực kỳ chán ghét cơ thể cô.
– …- Tổng giám đốc Nguyệt Minh còn đang vạch áo cho người ta xem bụng, thoáng chốc bị bơ mặt liền đỏ bừng xấu hổ.
– Để tôi gọi bác sĩ trực đến đây xem thì hơn.- Bác sĩ An tỏ vẻ thờ ơ, đi đến đầu giường định ấn nút gọi.- Dù sao tôi cũng chẳng biết gì đâu, không phải chuyên khoa của tôi.
Nguyệt Minh bực bội nắm lấy cổ tay Gia An ngăn lại.
– Không cần nữa.- Tổng giám đốc Nguyệt Minh xù lông.
Cả hai người đều không vui vẻ gì, chỉ có Hạ Băng ngồi kia xem diễn trò mà vui đến cười tít mắt.
Lần đầu thấy Nguyệt Minh đối với người lạ như thế, thậm chí đối với Thanh Phương cậu ấy còn như thể muốn ướp đá người ta, nói chi là vạch áo đưa bụng ra?
Thanh Phương mà thấy cảnh này chắc khóc 7749 dòng sông mất thôi!
– Này Selina, cậu phải Selina nhà tớ không? Ai nhập cậu hả? Dù sao ở mấy chỗ bệnh viện này hơi nhiều vong.
Hạ Băng lại bắt đầu trêu chọc, liền nhận được ánh nhìn cảnh cáo của Nguyệt Minh.
– Tổng giám đốc, nếu không có chuyện gì thì cô buông tay tôi ra đi.- Bác sĩ An thờ ơ nói.
Hừ.
Tổng giám đốc Nguyệt Minh da mặt mỏng, thấy người ta lạnh với mình, thế thì mình liền lạnh hơn người ta cho nó cao tay.
Vẫn là Hạ Băng tri kỷ.
Vẫn là Hạ Băng sợ thế giới không đại loạn.
Nàng đứng dậy, đi đến đưa tay khoác lên vai bác sĩ An như thể thân thiết lắm. Gia An giật mình tránh né khiến nàng vồ hụt không khí. Hạ Băng bĩu môi một cái, vỗ hai tay vào nhau chữa cháy, không muốn làm người nhà quê.
– Nè bác sĩ, bác sĩ xinh đẹp thế này hẳn ai cũng muốn làm bệnh nhân của cô, chỉ có đứa ngốc này mới từ chối thôi. Không ấy…cô khám cho tôi đi.- Hạ Băng thậm chí còn làm hành động muốn vạch áo lên.
– Bây giờ tôi tan làm rồi, nếu cô muốn thì ngày mai quay lại tìm tôi.- Bác sĩ An nghiêm túc đáp.
Đứa ngốc trong lời nói của Hạ Băng đang nghi hoặc nhìn Gia An.
Gia An lấy từ túi áo ra một chiếc ví nhỏ, rút ra một tấm card, lịch sự đưa cho Hạ Băng.
Hạ Băng nhận lấy xong liền muốn khóc, lúc nãy còn tưởng là cô nàng này nghiêm túc nói thật, ai dè… không thể xem thường mà. Hạ Băng thì có nhu cầu gì mà đi khám khoa Sản- Phụ sản đây? Hiện tại không có muốn sinh baby, “em gái” cũng rất tốt không bệnh gì. Hạ Băng quay sang, lại thấy Nguyệt Minh nhìn mình đầy châm biếm, như thể cô biết chắc nàng sẽ bị nghiệp quật. Hèn gì nãy giờ hai người cứ “chuyên khoa” “chuyên khoa”.
Hạ Băng đâu để điều đó xảy ra, nàng nhét thẻ vào túi quần, xong lại cười híp mắt mà nói.
– Ừm, sau này tôi sẽ đến để cô khám con chúng ta.
Một câu nói, hai cặp mắt nhìn Hạ Băng đầy khinh bỉ.
Bạn thân của Hạ Băng: Đồ mặt dày. Tôi không quen biết cô!
Bác sĩ An: Từ chối bình luận. Vật hợp theo loài.
*****
Góc tự kỷ của mẹ ruột.
Nguyệt Minh: Sao cậu suốt ngày nghĩ mấy chuyện đó vậy? Có gì vui đâu chứ?
Gia An: Ờm, không có gì vui, xem ra tụi mình không cần làm (^_^;)
Nguyệt Minh: không chị ơi, có đó do em còn trẻ chưa trải sự đời. (‘°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)