Vì thế quyết định làm người tốt một lần, hắn nói với đám bạn ngà ngà say: “Các cậu về trước đi.”
“Có muốn chúng tớ khiêng cậu ta về giúp không.”
“Không cần, tớ gọi người nhà cậu ta tới đón.”
Đám người lục tục tan cuộc, Lí Minh muốn đẩy Mạch Đinh ra, nhưng không giãy thoát được: “Cậu buông tay cho tớ, nhìn cho rõ, lão tử không phải An Tử Yến, là Lí Minh.”
Mạch Đinh ngẩng đầu, cẩn thận nhìn mặt Lí Minh, sau đó lại ghé vào vai hắn: “Đừng hòng gạt tớ, bộ dạng Lí Minh xấu như vậy, tớ sao có thể không nhận ra.”
“Cậu có tin tớ vứt cậu ở trên đường không.” Lí Minh tức giận thiếu điều muốn hộc máu, nhưng vẫn lôi di động ra, ấn dãy số của người bạn phòng 503 cách vách: “A lô, Tiểu Dương, ngại quá, nhờ cậu một việc, cậu đến phòng 501 nhắn giùm, nói Mạch Đinh uống rượu, ở quán đồ nướng bên phải trường.” Sau đó tắt điện thoại, nhìn mặt Mạch Đinh, không khỏi cảm thán, con trai thích con trai thật đúng là khổ sở, phải cố kỵ nhiều chuyện như vậy .
Một lát sau, An Tử Yến xuất hiện, lạnh lùng nhìn hai tên nam nhân ôm nhau trên đường cái, cau mày đi qua, kéo Mạch Đinh vào lòng: “Không còn chuyện của cậu nữa.”
Lí Minh cảm thấy An Tử Yến cũng có đôi chút giống Mạch Đinh, đều là vô tâm vô phế, mình rõ ràng có lòng tốt, nhưng vừa bị Mạch Đinh mắng là xấu, vừa bị ánh mắt lạnh lẽo của An Tử Yến chọc thủng. Hắn lại không dám nói gì, vội vã tiêu sái, nếu không nhanh trở về, ký túc xá sẽ đóng cửa. Đợi Lí Minh đi khuất, An Tử Yến nhìn Mạch Đinh một thân toàn mùi rượu, sắc mặt càng thêm đen .
Mạch Đinh ghé sát vào áo An Tử Yến ra sức ngửi: “Cậu sao đột nhiên lại thơm thế?” Vừa dứt lời, dạ dày cuộn lên, cúi gập người nôn bên đường, tay vẫn túm lấy ống tay áo của An Tử Yến, An Tử Yến cắn răng vỗ lưng giúp Mạch Đinh, lực đạo không nhỏ, Mạch Đinh thiếu chút nữa phun luôn ruột ra ngoài, đứng thẳng dậy: “Cậu muốn vỗ chết tôi à.”
“Lão tử chính là muốn như vậy.”
“Cậu tức giận cái gì?” Mạch Đinh tuy rằng uống rượu, nhưng vẫn thấy khuôn mặt của An Tử Yến lạnh lẽo hơn so với thường ngà, cau mày. Nhưng cậu không muốn nghĩ nhiều, đầu lại đau, vừa mới ói ra, yết hầu cũng đau, cậu xoa xoa thái dương: “Tôi khó chịu quá.”
“Là cậu tự chuốc lấy.” Mạch Đinh luôn có năng lực khiến An Tử Yến không khống chế được tâm tình của mình .
“Cậu nghĩ tôi muốn thế chắc, còn không phải do tên cầm thú cậu hại”. Mạch Đinh chỉ vào An Tử Yến lải nhải .
“Ồn muốn chết, mau đi.” An Tử Yến kéo Mạch Đinh bước đi, nhưng Mạch Đinh tựa như ăn phải nhuyễn cốt tán, căn bản không nhấc được chân, An Tử Yến trở mình xem thường, ngồi xổm xuống cõng Mạch Đinh. Đèn đường ảm đạm chiếu lên hai người, kéo bóng hai người ra thật dài, Mạch Đinh ghé vào trên lưng An Tử Yến, gió nhẹ nghênh diện mà tới, mang theo hơi thở của An Tử Yến thổi vào lòng Mạch Đinh, cậu gắt gáo túm lấy quần áo của An Tử Yến. Khi đến trước cổng trường, An Tử Yến xem đồng hồ, ký túc xá đã đóng cửa, nhìn nhìn Mạch Đinh trên lưng mình, vốn cứ tưởng cậu đã ngủ, không ngờ cậu vẫn chăm chú nhìn mình .
An Tử Yến quay đầu lại đi về phía bến xe bus, Mạch Đinh hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”.
“Nhà tôi.” An Tử Yến nói với Mạch Đinh đang trượt từ từ khỏi lưng mình.
“Cậu định làm gì tôi.”
An Tử Yến không thèm để ý tới phản ứng của Mạch Đinh, khi đến được bến xe bus, hắn thả Mạch Đinh xuống, Mạch Đinh vẫn còn đang mơ mơ màng màng. Thật vất vả mới đợi được một chuyến xe, An Tử Yến liền kéo Mạch Đinh lên xe. Hiện tại vắng vẻ, bọ họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, An Tử Yến dựa vào cửa kính, nhìn chằm chằm ra bên ngoài .
Mạch Đinh giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, sờ soạng lung tung trong túi quần .
Rốt cuộc cậu lôi ra một đống xổ số, giơ lên trước mặt An Tử Yến, tự giễu nói: “Vì sao tôi không may mắn như vậy, chả bao giờ trúng thưởng, cậu nói xem có phải tôi ở điểm mù của thượng đế hay không, vì sao luôn không nhìn thấy tôi, không cho tôi vận may.” Cho dù uống say, vẫn suy nghĩ về việc trúng thưởng .
“Cậu cần tiển để làm gì.”
“Trước đây tôi muốn làm thật nhiều việc, tỷ như đến Maldives du lịch a, mua một tòa biệt thự a, nạm răng vàng a.”
“Sao cậu chả có chút tiền đồ nào vậy.”
“Nhưng hiện tại, An Tử Yến, nếu tôi trúng xố số, dù có mất tất cả tôi cũng muốn mua cậu để cậu luôn đứng bên cạnh tôi.”
“Cậu cho rằng lão tử muốn mua thì mua ngay được à?”
“Tôi nghĩ ngoại trừ tiền, tôi không còn gì có thể giữ cậu lại bên cạnh.” Mạch Đinh thì thào nói xong, dựa vào vai An Tử Yến ngủ mất .
An Tử Yến nghiêng đầu nhìn Mạch Đinh tựa trên vai mình, cời áo khoác phủ lên người Mạch Đinh .
Xe bus chạy hơn mười phút mới đến nhà An Tử Yến, vì để tiện cho việc đi học, ba hắn cố ý mua cho hắn một căn nhà ở gần trường. An Tử Yến lay lay Mạch Đinh, Mạch Đinh mơ hồ mở mắt ra, thấy An Tử Yến đứng lên xuống xe, cũng cuống quýt làm theo .
Khi tới cửa nhà, An Tử Yến lôi chìa khóa ra mở cửa .
“Thật ngại quá, làm bạn với tôi lại khiến cậu thêm phiền toái, cậu có thể mặc kệ tôi, ban nãy ngủ được một lát, đầu cũng không đau nữa, tôi đi tìm khách sạn gần đây ở qua đêm cũng được.” Mạch Đinh cảm thấy tuy An Tử Yến diện vô biểu biểu tình, nhưng trong lòng khẳng định thấy phiền phức .
“Cậu cho rằng tôi sẽ để cậu ở khách sạn?”
“Không sao cả, tuy rằng chúng ta là bạn, nhưng cậu cũng không cần phải….” Mạch Đinh còn chưa nói xong, An Tử Yến đã bắt lấy cổ tay Mạch Đinh, tay Mạch Đinh bị nắm đến phát đau .
“Đừng lúc nào cũng mở miệng ra là bạn bè, bạn bè, nghe thôi đã thấy bực.” Tay kéo một cái, liền hôn Mạch Đinh, chiếm trọn môi cậu, việc này khiến Mạch Đinh hoàn toản tỉnh rượu, mắt trợn trừng, cũng không muốn đẩy hắn ra, chỉ ngơ ngác mặc cho An Tử Yến chiếm lấy khoang miệng mình .
Nếu đây là mộng, Mạch Đinh không muốn tỉnh lại .
Mạch Đinh giống như khúc gỗ đứng ở nơi đó, đối với người hôn mình không hề có phản ứng, An Tử Yến rốt cuộc không nhịn được mắng: “Cậu mẹ nó là người chết à?”
Nụ hôn này tới quá nhanh, khiến Mạch Đinh trở tay không kịp. Chỉ là, chuyện trong mộng sao đã trở thành hiện thực rồi?
Chẳng lẽ, thượng đế cuối cùng đã trông thấy mình?