Cứ như thế này làm bạn với những tên Hoàng Cân tặc ngu muội này trở thành một nắm đất ư? Mã Dược không cam tâm, tuy nói loạn thế nhân mạng hèn kém như con kiến hôi, nhưng hắn không tưởng chết cái dạng hi lí hồ đồ như vậy! Hít sâu một ngụm không khí lạnh giá, Mã Dược đem cương đao nặng nề vác lên vai, vượt qua đám người mà đến trước Bạch Than, một lần nữa quay đầu đưa mắt nhìn khắp, chỉ thấy trên Bạch Long Than chật hẹp mọi người bắt đầu hợp lại, dồn đen lại thành một mảng, ít nhất vẫn còn hơn 5 vạn người, nếu như có thể để hơn 5 vạn Hoàng Cân tặc phát ra đấu chí trở lại, vị tất đã không có sức đánh cuộc một trận.
Mã Dược từ trên mặt đất nhặt lên một thanh cương đao vô chủ, ra sức chém tại sống đao của mình, hai đao đánh vào nhau phát ra tiếng kim loại giao tranh rõ ràng và vang xa, nhất thời hấp dẫn mấy trăm trên Hoàng Cân tặc còn muốn ngoan kháng bên ngoài cùng chú ý, những Hoàng Cân tặc này rối rít quay đầu hướng Mã Dược nhìn đến, trong con mắt ngoại trừ kinh sợ, vẫn còn có nghi hoặc.
Nghênh đón mấy trăm con mắt của Hoàng Cân tặc, Mã Dược sắc mặt lẫm nhiên, rõ ràng nói: ” Từ trong con mắt tuyệt vọng không có sự trợ giúp của các người, ta nhìn thấy sự sợ hãi đối với tử vong! Ta và các người giống nhau, ta cung e sợ tử vong. Có lẽ có một ngày chúng ta phải lọt vào cánh tay của tử thần, rơi vào nơi vô tận hắc ám lạnh giá, nhưng là ta muốn báo với các ngươi, đó tuyệt không phải là ngày hôm nay!”
Mấy trăm Hoàng Cân tặc lộ ra biểu tính chăm chú lắng nghe, bởi từ lúc gia nhập Hoàng Cân đến nay, trong thời gian dài không có người nào cùng với bọn họ nói chuyện kiểu này, bọn họ biểu hiện trấn định dẫn đến Hoàng Cân tặc bên cánh chú ý, vì vậy càng nhiều Hoàng Cận tặc gia nhập vào hàng ngũ người lắng nghe.
” Có lẽ có một ngày, chúng ta bị bức nhảy vào trong dòng sông lạnh giá, bị quan quân trên bờ đem làm cái bia bắn thành con nhím, nhưng ta muốn báo cho các ngươi, đó tuyệt không phải là ngày hôm nay!”
” Có lẽ có một ngày phải bị quan quân hung tàn chặt xuống đầu lâu, treo cao trên thành tường thị chúng, nhưng là ta muốn báo cho các ngươi, đó tuyệt không phải là ngày hôm nay!”
Càng nhiều Hoàng Cân chú ý đến dị thường ở bên này, bọn họ dần dần ngừng huyên náo, ngừng xô đẩy, im lặng xuống, bình tĩnh trở lại, bắt đầu yên lặng để lắng nghe Mã Dược diễn giải. Trong không đến mười phút thời gian, Mã Dược đã thành công hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ Hoàng Cân tặc, trên Bạch Long Than tao loạn cuối cùng cũng lắng xuống, ít nhất ở một khắc này, toàn bộ Hoàng Cân tặc đều dụng tâm lắng nghe Mã Dược diễn giải.
Quan quân trận tiền, Chu Tuyển ánh mắt lộ vẻ kinh nghi, nhìn xung quanh trái phải hỏi: ” Chuyện gì xảy ra? Tặc binh tao loạn hình như lắng xuống rồi.”
Lưu Bị ghì ngựa hướng lên trước, rồi hướng Chu Tuyển nói ; ” Tướng quân, có vẻ như có người ở trận trước hô hào, cổ vũ sĩ khí tặc binh.”
Chu Tuyển trong con ngươi tinh mang lóe lên, khóa miệng đã hiện lên một tia cười lạnh, trầm giọng nói: ” Có ý tứ, nhìn xem hắn vẫn có thể làm ra chút gì?”
Tôn Kiên khóa ngựa đứng một bên nghe thấy thế thần sắc khẽ biến động, tay nhổ lên cây cỏ bồng đang đón gió hướng Bạch Long Than nhìn qua, chỉ thấy một gã đại hán đứng giữa trận trước của tặc binh, giơ tay hô hào, âm thanh vang dội nọ tuy cách xa ngàn bộ lại mơ hồ nghe được.
Thấy đã hấp dẫn được toàn bộ Hoàng Cân tặc chú ý, Mã Dược xoay người cưỡi lên một con chiến mã vô chủ, giơ tay cao hô lên: ” Trước mặt chính là Bạch Hà, chúng ta đã không có đường lui! Đầu hàng là chế, nhảy xuống sông cũng là chết, trái phải đều là một chữ chết, chúng ta vì cái gì không cùng quan quân huyết chiến đến cùng!?”
Bùi Nguyên Thiệu đẩy đám người ra, đi đến chỗ đội ngũ trước nhất, sắc mặt đỏ bừng bừng như ráng chiều, trong con mắt lộ ra sát khí làm cho ngươi khác sợ hãi, Mã Dược tiếng nói vừa dứt gã này đã giơ tay hô lên: ” Huyết chiến đến cùng!”
” Huyết chiến đến cùng!”
Mặt đen đại hán Quản Hợi lúc này không biết lúc nào cũng đã đi đến đội ngũ trước mặt, trông theo Bùi Nguyên Thiệu rống to lên.
” Huyết chiến đến cùng!”
Càng nhiều Hoàng cân tặc nhìn theo rống to lên, và sau đó càng lúc càng nhiều Hoàng Cân tặc bắt đầu gia nhập hàng ngũ hò hét, đến cuối cùng toàn bộ Hoàng Cân tặc đều bắt đầu điên cuống hò hét lên, tuyệt vọng, tâm tình chán nản một khi tìm được một chỗ phát tiết ra khỏi miệng, nếu lở có phát ra năng lượng sẽ không thể nghi ngờ là tương đương kinh người.
” Ngao ~”
Mã Dược ghì ngựa quay người, đối diện với quan quân bổn trận ở mặt bắc ra sức huy vũ cương đao trong tay, gào lớn một tiếng khan cả họng.
” Ngao ~”
Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi, thêm nhiều Hoàng Cân lấy dạng ấy học theo, bắt chước theo bộ dáng của Mã Dược đem binh khí trong tay giơ cao lên trời. điên cuồng huy vũ, điên cuồng reo hò, kêu hét rầm rĩ…. Mấy vạn người tụ tập lại với nhau reo hò rống giận, khí thế ây như trời long đất lở, bên ngoài cách xa một ngàn bộ quan quân đều bị chấn động màng nhĩ mờ hồ đau đớn.
Quan quân trận trước, Tôn Kiên khẽ biến sắc, Hoàng Cân tặc binh đột biến có chút vượt ra ngoài dự liệu, đó vẫn còn là Hoàng Cân tặc binh mà hắn từng biết sao? Nếu như đó là Giang Đông tinh binh của hắn suất lĩnh, ở lúc đối mặt với tuyệt cảnh như thế, cũng vị tất so được với biểu hiện lúc này của Hoàng Cân tặc có thể xuất sắc hơn.
Trong con mắt Chu Tuyển cũng thoáng qua một tia dị sắc, một mảnh cười lạnh trên khóe miệng tuy nhiên càng nồng đậm hơn, bình tĩnh nói: ” Thật sự là càng ngày càng có ý tứ ha, trong tặc binh lại có như thế nhân vật, đây mới là đối thủ có thể chịu nổi một trận a! Nếu như đều là chút thổ kê ngõa cẩu, trường đả đấu này cũng quá không thú vị rồi, hừ hừ.”