“Khoan đã!” Lần này Tử Hằng đã tóm lấy cánh tay Hồng Thanh nhưng ngay lập tức đã bị y chán ghét giật ra.
“Còn có chuyện gì nữa?”
“Thật ra ta đến tìm ngươi là có việc khác. Ta muốn hỏi chuyện về huyện lệnh của Tân Xuân.”
“Muốn hỏi huyện lệnh của bọn ta sao không tìm người khác, hỏi ta làm gì?”
“Một người dám lên kế hoạch đột nhập phủ ăn trộm đồ ăn như ngươi hẳn phải nắm rất rõ thói quen của người trong phủ. Hỏi ngươi là hợp lý nhất còn gì.”
Hồng Thanh không trả lời, chỉ chìa tay về phía hắn. Tử Hằng nhìn hành động này không hiểu.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Ngươi chiếm dụng thời gian làm việc kiếm tiền của ta vậy thì phải đền bù chứ.”
Tử Hằng: “…”
Tên này ngoài tiền ra trong đầu không có gì khác à?
Tử Hằng thở dài rút từ trong người ra một thỏi bạc. Mắt Hồng Thanh đã sáng lấp lánh. Tử Hằng vốn định đặt thỏi bạc đó vào tay Hồng Thanh thì thấy ánh mắt hám tiền của người kia liền thu tay lại.
“Gì vậy? Không muốn hỏi nữa?” Hồng Thanh lườm mắt.
“Không phải. Ta chỉ muốn nói số tiền này ta đưa cho ngươi không phải nhỏ cho nên tin tức mà ngươi đưa cho ta cũng phải tương xứng với nó. Nếu không ta sẽ đòi lại một thứ khác tương đương đấy.”
Hồng Thanh cười khẩy: “Ngươi cho rằng kẻ mà còn phải đi nhặt rác kiếm sống như ta thì còn có thứ gì giá trị để mà ngươi lấy chứ?”
“Có đấy.”
Tử Hằng liếc nhìn cậu nhóc đang đứng nép phía sau Hồng Thanh. Hồng Thanh hiểu ngay tên này có ý gì, ghét bỏ quay đầu muốn đi thì Tử Hằng lại nói tiếp:
“Nếu tin của ngươi có giá trị ta sẽ đưa ngươi một lượng nữa.”
Hồng Thanh khựng lại. Một chốc sau hắn quay đầu lại, mỉm cười nói:
“Được thôi. Đưa trước hai lượng đây.”
“Ngươi còn chưa nói gì mà đã đòi tiền?”
“Ta nghèo lắm, không chịu nổi bị người khác ăn quỵt đâu. Cứ đưa đây. Ta đảm bảo với ngươi thông tin ta nói ra đủ giá trị. Nếu không ta trả lại cho ngươi là được chứ gì. Dù sao ta đánh cũng không lại ngươi.”
Tử Hằng rất không vui nhưng vẫn phải móc hầu bao lấy thêm một thỏi bạc nữa rồi đặt cả hai thỏi vào tay Hồng Thanh. Tên này nói về tiền bạc đúng là khôn như rận vậy.
Cầm bạc trên tay rồi Hồng Thanh mới cười cười nói:
“Ngươi nói đúng. Ta đã luôn tìm hiểu tình hình bên trong phủ huyện kia và phát hiện ra vài vấn đề. Cách đây một năm huyện Tân Xuân bị lũ lụt. Số người chết và mất nhà cửa nhiều vô kể, phải đến mấy nghìn người. Triều đình sau đó có cấp gạo và ngân lượng xuống. Đồ cứu trợ đều được đưa hết vào phủ huyện sau đó phân phát cho người dân.”
“Ta không biết chính xác số tiền và lương thực được trợ cấp là bao nhiêu nhưng theo ta biết, à ta đoán mỗi ngày mỗi hộ dân nên được cấp một đấu gạo và một xâu tiền mới đủ để chi tiền. Nhưng quan huyện lại chỉ cấp cho bọn ta ba ngày mới có một đấu gạo, một xâu tiền. Cung cấp ít như vậy dân sao đủ ăn. Dân không đủ sống đòi cấp thêm lương thực thì huyện lệnh đại nhân nói triều đình chỉ cấp cho như thế, không dư ra. Bên trong phủ ta đã từng đi tìm hiểu qua. Nhà kho đựng gạo và ngân lượng đều đã hết nhẵn, chỉ giữ lại đúng số lượng khớp với trên sổ sách. Chuyện như vậy ngươi có tin không? Rõ ràng là có vấn đề. Có khi chỗ lương thực và ngân lượng đó đã bị bí mật đem đi tẩu tán rồi.”
Tử Hằng nhìn chăm chăm Hồng Thanh, cảm thấy rất kì lạ. Người trước mặt hắn nằm ở tầng lớp dưới đáy xã hội, tại sao lại hiểu biết rõ về quy cách cứu trợ của triều đình như vậy? Hơn nữa cách nói chuyện vừa rồi của y cảm giác giống như một công tử thế gia nào đó.
“Giờ ngươi đã thấy chưa? Mới qua một năm con trai ông ta thành thân thì tổ chức hôn lễ rùm beng. Ta đảm bảo sau đó ông ta sẽ bày ra cái vụ cấp phát lương thực thêm cho dân rồi nói là tự bỏ tiền túi ra chia vui với mọi người, tạo phúc cho con cháu.”
Vừa nói đến đây thì Lục Ly chạy vào thông báo quan huyện lệnh phát cháo miễn phí cho người dân. Hiện tại đang có rất nhiều người tụ lại trước phủ huyện. Tử Hằng kinh ngạc quay qua nhìn Hồng Thanh, chỉ thấy y nhún vai mà mỉm cười.
“Thế nào? Tin tức đủ hai lượng không?”
“Ngươi còn biết gì nữa?”
Hồng Thanh nhíu mày: “Lại hỏi sao?”
“Có gì nói hết ra. Ta đưa tiền thêm cho.”
“Nói có sách mách có chứng nha.”
Tử Hằng lại móc thêm một thỏi bạc đưa cho Hồng Thanh. Lục Ly nhìn thấy cảnh này rất ngứa mắt.
“Gần đây ta phát hiện ra một chuyện. Cứ đến thứ ba hàng tuần lão hồ ly đó sẽ đi chợ đen.”
“Hiểu rồi. Cảm ơn ngươi. Bây giờ ta phải đi. Nếu biết thêm cái gì ngươi phải nói lại cho ta biết.”
“Ngươi cứ đưa tiền thì ta biết gì sẽ nói hết.”
Tử Hằng: “…”
Tên này vì tiền đến liêm sỉ cũng không cần luôn hả?
* Hồng Thanh: Ta cần tiền. Liêm sỉ gì đó vứt qua một bên đi.