Quả thật là thoắt ẩn thoắt hiện.
Hàn vương về tới phủ, cảm thấy mọi thứ thật mới mẻ, xem ra là tâm tình không quá tệ.
Hắn còn muốn xem vị Hạ tiểu thư kia có bao nhiêu thực lực.
“Hoàng thượng chẳng phải nói phong Hạ tiểu thư làm Huyện Chúa sao, Hạ phủ là nơi mà Huyện Chúa ở đừng để vắng vẻ.”
“Tặng qua đó ít gia nhân có võ công, bảo vệ Huyện Chúa, cũng là giám sát đi. Bổn vương tin đám người kia sớm muộn cũng ra tay tiếp.”
“Mà… bổn vương cũng không muốn cái di vật gì đó rơi vào tay chúng, dù là vô giá trị đi nữa.”
Nói dứt lời, đám người của Hàn phủ nhanh chóng đi làm ngay, phải nói là nhân lực Hàn vương vô cùng hùng hậu.
Những việc thế này đều có thể làm đâu ra đó và nhanh chóng.
Trưa hôm sau tại Hạ phủ,
Hạ Uyển Đồng sau khi thi châm, cho nữ tử kia uống ít thuốc, sau đó thì ngủ tới tận trưa mới mở mắt.
Thật ra nàng vẫn chưa muốn thức dậy, dù sao thì vất vả cả đêm, nàng vẫn còn rất mệt mỏi.
Chỉ là tiếng ổn làm nàng không thể nào chợp mắt.
“Tiểu thư…”
Lý ma ma vẻ mặt khó xử đi vào phòng nàng.
“Lý ma ma, có chuyện gì sao?”
“Người Hàn vương phủ tới, tặng cho chúng ta không ít gia nhân, nói là phủ Huyện Chúa cũng cần có người chăm sóc.”
Lý ma ma thành thật thuật lại, mà người thì đông, bà vẫn chưa biết làm sao.
Vì phong Huyện Chúa là vào đêm muộn, Thanh Đế ban chỉ vẫn chưa tới, nên thông tin này vẫn chưa ai biết.
“Ta hiểu rồi.”
Hạ Uyển Đồng day day đầu đứng dậy.
“Lý ma ma chờ ta một chút, thay y phục xong ta ra ngoài với người.”
“Để nô tài giúp người.”
Lý ma ma nhanh nhảu đi lên trước.
Nhưng Hạ Uyển Đồng có chút không quen, dù sao nàng cũng là người hiện đại, tự sinh hoạt cá nhân quen rồi.
Đang định từ chối thì chợt nhìn y phục rắc rối này, nàng vẫn là nhắm mắt gật đầu.
Dù sao cần phải thích nghi dần trước đã.
“Đi xem sao.”
Vừa ra sảnh chính đã thấy người của Hàn vương.
“Huyện Chúa, vương gia nhà chúng ta nói có lẽ thánh chỉ sắc phong sẽ đến sớm. Vương gia có chút quà sớm.”
Nói xong quản gia của vương phủ nhanh chóng ra hiệu cho gia nhân bước lên trước.
“Đây là…”
Hạ Uyển Đồng hơi hơi khó hiểu.
Không lẽ thời này quà tặng toàn là gia nhân không có món gì có giá trị sao?
Nàng còn đang suy nghĩ theo như lễ tiết ở đây có phải khi nàng được sắc phong Huyện Chúa, chí ít vài gia tộc sẽ gửi quà xem như chúc mừng.
Mà nàng còn tính toán đem đổi lấy tiền đấy, vẫn là tiền có giá trị nhất.
“Vương gia nhà nô tài nói qua, phủ Huyện Chúa quá đơn sơ, không người hầu hạ là không được. Bổng lộc của họ do vương phủ lo liệu, này đủ thành ý.”
Người quản gia kia cúi đầu cười nói tỏ vẻ lấy lòng.
“Có chuyện tốt vậy sao?”
Hạ Uyển Đồng cười hỏi, nhưng cũng ra hiệu cho Lý ma ma thu nhận họ.
Vừa lúc nàng định nói tiếp, thì bên ngoài có tiếng the thé vang lên.
“Thánh chỉ tới.”
Bóng dáng vị công công thân cận Thanh đế vừa xuất hiện, toàn trường quỳ xuống kính cẩn.
“Hạ Uyển Đồng tiểu thư tiếp chỉ.”
Lâm công công nhìn thấy Uyển Đồng đã quỳ chờ thì hài lòng đọc tiếp.
Kết thúc thánh chỉ là tuyên ban phong tước Huyện Chúa cùng bổng lộc của nàng, cũng là hủy bỏ hôn ước với Đại hoàng tử.
Nhưng là, từng câu từng chữ đều là như suy nghĩ cho nàng.
“Thần nữ Hạ Uyển Đồng khấu tạ long ân.”
Hạ Uyển Đồng bày ra bộ dạng cảm kích.