Trước khi Vu Phi có thể load được chuyện gì đang xảy ra thì Ninh Chu đã bất ngờ vồ lấy ông ta như một con hổ.
Một cú đấm thẳng vào sống mũi của Vu Phi, rõ ràng là cậu đã gầy đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay, nhưng mà lúc này đây sức mạnh của cú đấm này suýt chút nữa đã đánh bay sống mũi của ông ta.
Có thể nói sống mũi là một trong những bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên khuôn mặt, cảm giác đau thốn tận xương tuỷ khi bị đấm mạnh vào khiến cho hai khoé mắt Vu Phi nhanh chóng trào ra nước mắt sinh lý.
Ông ta đang định chửi mắng Ninh Chu thì lại bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu.
Trong đôi mắt này không có một chút nào cảm xúc hay lý trí, chỉ có khát vọng huỷ diệt sâu thăm thẳm.
Chợt Vu Phi hiểu ra tại sao Ninh Chu lại muốn tiếp tục diễn cảnh này, bởi vì đây là cảnh duy nhất trong toàn bộ kịch bản mà con quỷ dữ trong lòng Mạnh Canh được giải thoát.
Lý trí của Mạnh Canh đã không còn kiểm soát được con quỷ khát máu kia, bấy giờ cậu ta như một con dã thú vừa chui ra khỏi lồng, dẫm lên vết máu và chỉ biết giết chóc.
Vu Phi sợ.
Rõ là người ông ta to gấp đôi Ninh Chu, nhưng giờ phút này đối mặt với cậu khiến ông ta sợ hãi.
Nỗi sợ hãi giống như một bàn tay vô hình, bóp chặt lấy cổ họng lão Vu Phi khiến cho ông ta không thể nói thành lời. Một dòng chất lỏng ấm áp từ trong mũi chảy ra, chảy vào miệng hơi hé mở của ông ta tràn ngập mùi gỉ sắt.
Nhưng Vu Phi tựa như không biết, ngơ ngác nhìn Ninh Chu lại đấm cho mình một quyền.
Một loại từ trường có tên gọi là sợ hãi cứ bủa vây lấy khiến ông ta không thể động đậy.
Nắm đấm đến như một cơn lốc, nó dừng lại cách mắt Vu Phi khoảng chừng một centimet.
Hai chân Vu Phi nhũn cả ra, ngã ngồi trên sàn, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình.
Ninh Chu thu tay, nhắm mắt lại rồi mở ra, khí thế khát máu điên cuồng trên người đã biến mất, nhìn Vu Phi mặt đầy máu ngồi trên sàn, cậu luống cuống nói: “Đạo diễn Vu, sao ngài lại ngồi dưới sàn vậy? Vừa nãy tôi đánh mạnh quá, ngài có sao không.”
Giọng điệu giống nhau y đúc, trả lại toàn bộ cho Vu Phi.
“Cậu có ý làm như thế!”
Vu Phi nhận lấy khăn giấy mà nhân viên đưa cho, gắn từng chữ nói với đôi mắt như muốn nứt toác ra.
Ninh Chu không biện hộ, chỉ lẳng lặng đứng ở xa xa, mím chặt môi, trong đôi mắt mèo ánh lên vẻ lo lắng cùng tức giận.
Chiếc áo sơmi đã bị rút ra khỏi quần do vừa mới vận động xong và giờ nó đang thùng thình khoác trên cơ thể gầy gò của cậu. Trên áo còn có một dấu giày màu đen, đủ để chứng minh vừa rồi Vu Phi đá mạnh cỡ nào, cũng không biết cậu nhóc kia có bị thương hay không.
Mặc dù đã được chườm đá nhưng vì quá trắng, cho nên vết tát trên mặt càng khiến người nhìn kinh hãi.
Đây là một cậu thanh niên đáng thương bị người ta ghi thù trả đũa đánh một cách dã man. Đôi môi cậu tái nhợt, đôi mắt mèo lộ vẻ sợ hãi và thấp thỏm, nhưng cậu không dám biện hộ cho mình.
Ngược lại là Vu Phi, ông ta cao lớn, to gấp hai lần cậu, sao có thể bị Ninh Chu đánh cho chảy máu mũi được, nhất định là do sức khoẻ của ông ta mà ra.
Đây là suy nghĩ của các nhân viên có mặt trong phòng hội nghị lúc bấy giờ, nhưng vì là Vu Phi nên không ai đứng ra nói bất cứ điều gì.
Thấy Vu Phi vẫn còn muốn gây khó dễ cho Ninh Chu, Vương Nhất Thanh bước tới và đứng chắn giữa ông ta và Ninh Chu.
Anh ta không nhìn Vu Phi mà dùng vẻ mặt dịu dàng nói với Ninh Chu: “Ngày mai đến đây ký hợp đồng.”
Câu nói này đã hoàn toàn đốt cháy thùng thuốc nổ, Vu Phi bùng nổ: “Vương Nhất Thanh, cậu thật sự muốn ký hợp đồng với cậu ta và chọn cậu ta là vai nam chính? Một kẻ du thủ du thực không có ý thức về thời gian, còn ra tay đánh đạo diễn? Được thôi, cứ ký với cậu ta đi rồi cậu sẽ phải hối hận!”
“Bây giờ tôi đang rất hối hận.” Vẻ mặt của Vương Nhất Thanh vẫn như cũ, nét mặt vẫn ôn hoà nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: “Hối hận khi tìm một người tự cao tự đại, không tôn trọng diễn viên đảm nhận chức đạo diễn như ông.”
Nhờ có “Thanh xuân ngợi ca” mà Vu Phi có tên tuổi trong giới đạo diễn, sau khi “Thanh xuân ngợi ca”, Vương Nhất Thanh cảm thấy phong cách của Vu Phi sẽ phù hợp với “Dư Sinh”, nên đã mời ông ta làm đạo diễn.
Nhưng bây giờ Vương Nhất Thanh hối hận về điều đó, thậm chí anh ta còn tự hỏi: Làm thế nào mà Vu Phi, một người luôn tự cao sau khi đạt được chút thành tựu, hay nóng tính và cáu kỉnh, lại có thể tạo ra một tác phẩm ấm áp như “Thanh xuân ngợi ca”?
Vu Phi không ngờ Vương Nhất Thanh lại nói dứt khoát như vậy, đột nhiên không thể xuống đài được, ông ta hung ác lườm Ninh Chi, ánh mắt như có độc, rồi sau đó phất tay áo bỏ đi.
Ninh Chu lùi về phía sau một bước, không dám nhìn Vu Phi.
“Cậu về trước đi.” Vương Nhất Thanh vỗ vỗ bả vai Ninh Chu, nhắc lại: “Ngày mai đến đây ký hợp đồng.”
Ninh Chu đáp vâng.
Ninh Chu vừa đi ra khỏi phòng họp, Hàn Kỳ lập tức tiến lên đón, vừa định hỏi kết quả thì nhìn thấy trên mặt của cậu có vết tát, cô lo lắng hỏi: “Mặt cậu bị sao vậy?”
“Thầy Vương bảo chúng ta ngày mai tới đây kí hợp đồng.” Ninh Chu hỏi một đằng trả lời một nẻo, chủ động nói kết quả cho Hàn Kỳ biết.
Thấy cậu không muốn nói nhiều nên Hàn Kỳ cũng không ép hỏi nữa, chỉ Vu Phi vẻ mặt rất thối rời đi, trong lòng cô thầm đoán nhất định là có liên quan đến Vu Phi.
Xem ra trở về phải chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với Vu Phi, vừa rồi sắc mặt của ông ta không tốt.
Trong lòng Hàn Kỳ rối như tơ vò, nhưng vẫn không quên cổ vũ Ninh Chu: “Chị biết là cậu có thể làm được mà, đây là bộ phim đầu tiên của cậu, cố quay cho tốt.”
Ninh Chu: “Tôi biết.”
Đây là cơ hội mà Tưởng Hàng Đình giành cho cậu, cậu không những phải nắm chắc mà còn phải nắm chắc thật tốt, như vậy mới có thể phát huy tác dụng cao nhất.
Ninh Chu rời đi không bao lâu, Vương Nhất Thanh lập tức gửi đoạn video buổi thử vai hôm nay của cậu cho Tưởng Hàng Đình.
Vương Nhất Thanh: [ video ]
Vương Nhất Thanh: Tưởng tổng, đứa nhỏ nhà cậu không đơn giản chút nào đâu.
Vương Nhất Thanh: Cậu vẫn cảm thấy cậu ta ngoan hả? Kỹ năng này không tầm thường đâu.
Vương Nhất Thanh cũng đã xem lại đoạn video rất nhiều lần, thậm chí còn phòng to lên xem, mới xác nhận được rằng Vu Phi chưa đánh trúng Ninh Chu.
Ninh Chu diễn quá thật.
Nhưng Vương Nhất Thanh không vì điều này mà giảm ấn tượng với Ninh Chu, ngược lại anh ta cảm thấy đứa nhỏ này vừa táo bạo lại rất cẩn thận, biết chọn cách tự bảo vệ bản thân mà không để lộ ra điểm xấu của mình.
Đã trôi qua nửa tiếng kể từ sau khi video được gửi đi, trước lúc Tưởng Hàng Đình trả lời, Vương Nhất Thanh ngầm suy đoán trong lòng có lẽ Tưởng Hàng Đình không thể chấp nhận được sự thật rằng Ninh Chu không phải là một đứa trẻ ngoan (1), chắc giờ đang ngồi xổm ngẫm nghĩ về sai lầm của mình.
(1) Raw 坏 “hư” mà tôi cứ thấy nó sai sai nên tôi sửa lại chút nhé.
Một phút sau, Tưởng Hàng Đình cuối cùng cũng trả lời lại tin nhắn.
Tưởng Hàng Đình: Kỹ thuất diễn xuất của em bé nhà tôi rất rốt.
Tưởng Hàng Đình: Lợi cho cậu quá rồi.
Vương Nhất Thanh:……
Nói thì đúng đấy, nhưng cái giọng điệu đầy vẻ khoe khoang này của hắn là sao vậy?