“Giang tổng?”
“Kiều Mịch Na .. Tôi có việc tìm cô!”
…
“Vậy Mịch Na à, mình về trước nhé!”
Kiều Mịch Na tươi cười tạm biệt La Mỹ Hiên nhưng lại mặt lạnh đối với Giang Vỹ ..
“Anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi dự định sẽ đến nhà thăm ba mẹ Minh Khải, dù gì cũng là chỗ quen biết. Cô đi cùng không?”
Bên trong Phó Minh Khải mặc định là từ chối nhưng vì tìm thông tin của USB nên đành miễn cưỡng đi cùng. Biết Giang Vỹ có tình cảm với mình, nhất thời Phó Minh Khải chưa biết đối diện như thế nào ..
“Cô làm sao mà quen biết với Minh Khải thế?”
“Chúng tôi là bạn trao đổi qua mail ..”
“Chỉ là vậy?!”
“Phải. [Không lẽ nói chúng tôi là anh em cho anh biết à?]”
Đến nơi, ba mẹ Phó mỉm cười chào đón Kiều Mịch Na và Giang Vỹ. Trong lúc không ai chú ý, Kiểu Mịch Na đã ra sau vườn và tìm dưới đất sâu một hộp sắt. Đây là nơi Phó Minh Khải lúc xưa từng hay giấu đồ vật của mình nhằm không để ai nhìn thấy quả nhiên có USB ở đây. Tìm được đồ cần tìm, vội vàng quay lại nhà chính dùng cơm cùng ba mẹ Phó ..
“Mịch Na, nhờ có con mà những người lần trước đã không tới đây nữa. Cảm ơn con nhé!”
“Dạ. Không có gì đâu ạ!”
“Hai bác gặp chuyện gì ạ?”
“Khoảng thời gian trước, có một đám người vào nhà đập phá để tìm vật mà Khải nhi từng lấy của chúng. Cũng may mà có Mịch Na ra tay bảo vệ, nếu không hai ông bà già này cũng đã lên gặp Khải nhi sớm rồi!”
Giang Vỹ không ngờ lại có chuyện như vậy, vốn không muốn để ai biết thêm chuyện nên Kiều Mịch Na trấn an mọi người ..
“Tôi cũng đã cho người điều tra rồi, anh đừng quá lo!”
“Đã có thông tin gì chưa?”
“Đám người đó sợ tội nên đã tự kết liễu mình nhưng mà chỉ cần không còn ai làm hại hai bác là được rồi.”
“Khải nhi có được những người bạn tốt như mấy đứa thật là tốt, chẳng bù lại với ai kia.”
Kiều Mịch Na lẫn Giang Vỹ đều thắc mắc ai kia mà ba mẹ Phó nhắc đến nhưng không hỏi, thắp nhang thăm đầy đủ thì cả hai trở về nhà.
“Giang Vỹ, tôi có thể hỏi một chuyện không?”
“Cô nói đi.”
“Tại sao anh thích Minh Khải mà lại không tỏ tình với anh ấy?”
Câu hỏi như nói trúng vào tim đen của Giang Vỹ, nhưng anh vẫn bình tĩnh trả lời ..
“Có chứ. Nhưng tôi đã bị từ chối!”
“Thật sao?”
“Uh. Lúc đó cậu ấy đã trao tình cảm cho người khác, không thể tiếp nhận tâm ý của tôi!”
“[Vậy là mình vì Chí Tuân từ chối anh ta sao?]”
Cảm giác tội lỗi dâng đầy bên trong Phó Minh Khải, chợt quay sang nhìn thật kỹ Giang Vỹ thì chợt một hình ảnh lạ xẹt ngang qua làm cô nheo mắt …
“[Hình ảnh đó..?!]”
Phó Minh Khải từ khi trùng sinh trở lại trên thân xác Kiều Mịch Na thì những ký ức khi là Phó Minh Khải đều bị xáo trộn khiến anh phải tự mình tìm đáp án trong mờ mịch.
