Trái tim Mạnh Hạo đập dồn dập, không cần kẻ khác nói, hắn cũng biết là sau khi hào quang trên chín cây cột này tắt đi, thứ chờ hắn sẽ là một tràng điên cuồng. Thậm chí có ném đan dược đi cũng chỉ khiến một số kẻ không vui, trút giận lên chính mình.
– Thứ này… sao lại đưa cho ta!
Toàn thân Mạnh Hạo ướt đẫm mồ hôi, trong chớp mắt có vô vàn suy nghĩ, không ném sẽ chết, ném đi thì ngày sau cũng sẽ bị trút giận. Mạnh Hạo dùng toàn bộ trí óc của ba năm đèn sách để suy nghĩ. Mắt thấy hào quang trên cột dần tối đi, Thượng Quan Tu trên thạch đài phất tay áo định bước đi, ngay trong lúc nguy cấp này linh cơ chợt lóe lên trong đầu Mạnh Hạo, hắn bước vọt ra một bước, kêu lên.
– Đệ tử có lời muốn nói. Đệ tử có thể tới được Kháo Sơn Tông, có thể cảm nhận được khí tức Tiên gia hào hùng của Kháo Sơn Tông vĩ đại này, toàn bộ đều là do may mắn, đệ tử vô cùng cảm ơn người đã cho đệ tử cái may mắn đó. Đệ tử ngày đêm chờ mong có thể gặp được người ấy, để có thể cảm ơn, cho đến hôm nay đệ tử cuối cùng đã gặp được.
Mạnh Hạo càng nói càng nhanh, lúc lời nói của hắn vang lên, Thượng Quan Tu trên bình đài sửng sốt, không quay người rời đi nữa mà quay lại nhìn Mạnh Hạo.
– Người này chính là Hứa sư tỷ! Hứa sư tỷ, sư đệ cảm ơn sư tỷ vạn phần, không có gì để báo ân, nên đặc biệt tặng viên đan này cho sư tỷ, như vậy mới có thể báo đáp ân tái tạo của sư tỷ.
Nói xong, Mạnh Hạo lập tức giơ tay, đem viên đan dược dính chặt trong tay kia giơ lên cao.
Thượng Quan Tu giật mình, hiển nhiên không ngờ Mạnh Hạo lại nói những lời này, sắc mặt có phần cổ quái, khóe miệng dần mỉm cười. Nữ tử họ Hứa mặc áo bào màu bạc này dĩ nhiên cũng sững sờ, nàng dù có lạnh lùng thì vẻ mặt cũng có thay đổi. Tuy nay tu vi nàng đã là Ngưng Khí tầng bảy, Hạn Linh Đan này không có nhiều tác dụng với nàng nữa, nhưng dù là đệ tử nội môn, Hạn Linh Đan cũng cực kỳ ít, nàng muốn có cũng chẳng dễ gì. Tự nghĩ nếu mang viên đan này dung luyện một lần nữa với vài loại đan dược khác mà luyện ra một lò Ngũ Linh Đan có tác dụng rất lớn với mình, thế là giờ phút này tim cũng đập thình thịch.
Cho dù là nam tử mặc áo bào màu bạc, sắc mặt lạnh nhạt cũng không khỏi nhìn Mạnh Hạo vài lần.
Trong khoảnh khắc này, mọi người bốn phía đều im lặng lại, những tu sĩ đang bước tới phía Mạnh Hạo cũng dừng chân lại, ai nấy đều sắc mặt cổ quái, nhìn Mạnh Hạo với vẻ sững sờ.
– Còn có thể làm vậy ư…
– Không ngờ lại có thể trước mặt nhiều người như vậy tặng đan dược, mà lại còn cho đệ tử nội môn. Thế này… thế này thì còn ai dám tiếp tục tranh đoạt nữa, đó là đoạt đan với đệ tử nội môn à nha.
– Cách này đơn giản thế mà năm đó sao ta lại không nghĩ ra chứ, chết tiệt, chết tiệt!
– Mẹ kiếp, thế mà năm đó lão tử không nghĩ tới cách này, hại ta trọng thương nằm liệt giường hơn ba tháng liền.
Sau giây lát yên lặng ngắn ngủi, tiếng ồ nổi lên bốn phía. Tất cả những ánh mắt nhìn Mạnh Hạo đều ẩn chứa vô số cảm xúc, không nhắc tới tự cổ chí kim, nhưng đây là lần đầu tiên trong nhiều năm mà đám tu sĩ nơi đây gặp được cách xử lý đan dược như thế này, không khỏi khiến bọn họ nhìn Mạnh Hạo và nhớ kỹ hắn ngay trong giây phút này.
Cùng lúc đó, ánh sáng trên chín cây cột hoàn toàn tan đi, mà trong khoảnh khắc ấy lại chẳng có ai tới cướp viên đan dược trong tay Mạnh Hạo. Cảnh này đúng là quá hiếm thấy trong ngày phát đan của Kháo Sơn Tông.
Nữ tử họ Hứa rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường, không chút do dự giơ tay trảo lấy, ngay lập tức viên đan dược mà Mạnh Hạo giơ lên cao kia bay thẳng tới chỗ nàng, bị nàng nắm vào trong tay. Thấy đan dược bị lấy đi, Mạnh Hạo thầm tiếc, nhưng cũng hiểu bây giờ vật ấy là mầm tai họa với mình. Lúc này đám người xung quanh đều thở dài, muốn trút giận lên Mạnh Hạo, nhưng nghĩ tới vị Hứa sư tỷ kia thì đều do dự, bỏ qua cái ý định đó.
Nữ tử họ Hứa chần chờ, cảm thấy với thân phận đệ tử nội môn như mình mà lấy không đồ của đệ tử ngoại môn thì cũng có phần băn khoăn.
– Năm đó ta được ngoại tông ban cho một tòa động phủ ở phía nam, cho ngươi mượn ở đó.
Nữ tử họ Hứa im lặng một lát, sau đó lấy ra một chiếc ngọc giản màu trắng từ trong túi trữ vật, tung cho Mạnh Hạo, được hắn bắt lấy.
– Động phủ của Hứa sư tỷ… Tên này may mắn quá. Nghe nói động phủ ấy cực kỳ dồi dào linh khí, toàn tông môn cũng không có mấy.
– Hứa sư tỷ nói là cho mượn, nhưng rõ ràng là cho rồi, chẳng qua một chữ mượn đã trừ đi nhiều ý niệm trong đầu nhiều người. Xem ra lần tặng đan này của tên tiểu tử đó làm rất tốt.
– Khốn thật, sao năm đó ta không nghĩ ra.
Cùng lúc đó, trên ngọn núi bên cạnh ngoại tông kia, lão già cao lớn mặc trường bào màu xám trong hai lão già lúc nãy đánh cược kia mắt tỏa sáng, sau đó cười ha hả đầy tán thưởng.
– Tiểu tử này thật thú vị! Vừa mới vào tông môn là đã biết tìm kẻ chống lưng cho rồi, chẳng lẽ đây là bản năng! Tốt, tốt, tốt, đây mới là lĩnh ngộ được chân ý của Kháo Sơn Tông ta, kẻ này không tệ, rất không tệ.