“Liều thuốc của huynh cũng lâu quá rồi đó. Nửa năm rồi vẫn chưa loại bỏ được hắn.”
“Sẽ sớm thôi, muội đừng sốt ruột.”
“Quận chúa, đại hoàng tử đến.” A Liên ở ngoài nói lớn
“Tôn Bá Cảnh?”
“Huynh mau vào đây.” cô nói rồi kéo Tôn Định đứng đằng sau bức bình phong, cô cũng vội đeo tấm che mặt lên
“Ngọc Hoa. Ngọc Hoa.” Tôn Bá Cảnh hớt hải chạy vào
“Có chuyện gì mà đại hoàng tử đến đây vội vàng như vậy.”
“Để ta xem vết thương của muội.” Tôn Bá Cảnh nói rồi gỡ tấm che mặt của cô xuống, để lộ vết thương xấu xí khiến Tôn Bá Cảnh cũng lắp bắp “Ngọc Hoa… chuyện… chuyện Tư Duệ ta thật sự không biết…. ta…”
“Đại hoàng tử, giờ đây ta không còn là đệ nhất mĩ nhân nữa. Người đó là hoàng muội của người, đáng lẽ người nên vui mới phải.”
“….Ngọc Hoa… đợi ta… ta nhất định sẽ bù đắp cho muội.”
“Đợi người? Ta đợi người đến lúc nào đây? Ta còn không biết, chuyện ngày hôm nay có phải ý của người hay không.”
“Muội nghi ngờ ta?”
“Tư Duệ sao có gan làm vậy. Hơn nữa, nếu ta bị huỷ dung rồi, chắc chắn ta sẽ không phải tới Ly quốc hoà thân. Vừa đúng ý đại hoàng tử chẳng phải sao.” cô vừa nói dứt câu, bỗng Tôn Bá Cảnh lấy con dao rạch vào mặt mình. Vết thương chạy ngang qua sống mũi nhìn rất khủng khiếp khiến cô đơ người.
“Ta thay Tư Duệ trả lại cho muội. Giờ, muội tin ta được rồi chứ!”
“Huynh làm cái gì vậy. A Liên, gọi thái y.”
“Ngọc Hoa, cho dù đánh đổi bằng giá nào, ta cũng sẽ tìm cách chữa khỏi cho muội. Cho dù không thể, muội vẫn sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất.”
“Được. Ta tin huynh.” nghe cô nói vậy Tôn Bá Cảnh mới mỉm cười rời đi
“Đúng là Ngọc Hoa. Ta rất tò mò, muội đã làm cách gì mà khiến Tôn Bá Cảnh si mê muội đến vậy.” Tôn Định từ sau bức bình phong bước ra mà nói nhưng cô không nhìn huynh ấy lấy một cái
“Muội về phủ đây.” cô nói rồi lập tức về Cố phủ
Trong ngày hôm đó, cô lập tức hồi phủ. Tin đồn cô bị Tư Duệ công chúa huỷ dung đã lan truyền khắp kinh thành, vì chuyện này mà cô không dám ra khỏi phủ. Cũng vì vậy mà ngày thành hôn của Tư Duệ, đa phần mọi người chỉ đến xem náo nhiệt chứ sau lưng là chửi rủa.
Sau khi đại hôn tổ chức xong, Mạc Vũ cũng thường lui tới phủ cô. Cô cũng chỉ gặp mỗi thái sư vì người nói đã tìm được loại cao có thể xoá đi vết sẹo của cô. Còn Tôn Bá Cảnh đến phủ cô, còn chưa nói được mấy câu đã bị Diệp Hào kiếm cớ đuổi đi. Thanh Hào thì ngày ngày nhốt mình trong thư phòng để chuẩn bị cho việc thi cử năm nay.
Trời không phụ người có lòng. Thanh Hào ghi danh bảng vàng, là Tân khoa Trạng Nguyên. Được bổ nhiệm làm thiếu sư, đi theo sư phụ cô. Đường huynh Bạch Vân thành công đánh đuổi Mặc quốc bảo vệ được thành trì còn liên tiếp chiếm được ba thành trì của Mặc quốc, luận công ban thưởng. Đỗ Phách và Nguỵ Chinh dưới trướng đường huynh cũng được ban thưởng theo. Cô nay cũng đã khôi phục lại dung mạo.
Cố phủ năm nay từ chuyện vui này đến chuyện vui khác. Nhưng vì vậy mà bệ hạ càng ngày càng nghi kị Cố gia hơn. Do Cố gia đi lên, để cân bằng triều cương, bệ hạ cũng phong Nguỵ Chí làm Tả Đô ngự sử đồng thời phục vị cho Tuệ quý phi.
Một năm nữa trôi qua. Hoàng hậu và Tuệ quý phi không chờ nổi nữa, bắt đầu kéo bè cánh để đưa con mình lên làm thái tử. Đồng thời trên triều tạo lên dư luận đáng kể về việc lập đích hay trưởng. Như mọi lần phụ thân và sư phụ vẫn giữ trung lập.
Cô luôn ở Cố phủ, chỉ chờ có cơ hội để nhập cung. Lúc đó trong kinh thành bùng phát bệnh đậu mùa. Bệ hạ cũng bệnh rồi, không thể lên triều. Cô nhập cung chăm sóc bệ hạ không quản ngày đêm.
“Ngọc Hoa, lần này nếu không phải con mà để đám thái giám kia phục vục, ta cũng không hồi phục nhanh như vậy.”
“Hoàng bá, người hậu ái Ngọc Hoa, Ngọc Hoa tất nhiên phải tận trung với người.”
“Thời gian đúng là nhanh thật, mới ngày nào con còn lon ton chạy vào trong cung, giờ đã mười lăm tuổi rồi.” bệ hạ nói rồi nắm lấy tay cô nhưng cô tránh đi
“Ngọc Hoa vẫn còn nhỏ, vẫn còn muốn ở bên phụ mẫu thêm vài năm nữa.”
“Ừm. Vậy cũng tốt. Ngọc Hoa, con là người thân thiết với các hoàng tử. Con nói xem nên lập trưởng tử hay đích tử.”
“Ngọc Hoa không dám can chính.”
“Con cứ nói, chúng ta chỉ đang bàn luận chút thôi.”
“Thực ra, Ngọc Hoa thấy lập trưởng tử hay đích tử thậm chí là thứ tử cũng được. Chỉ cần người đó là minh quân, có thể khiến đất nước ngày một hưng thịnh, dân chúng ấm no là được. Nhưng hoàng bá, người vẫn còn đang tuổi tráng kiệt, sao lại quan tâm đến chuyện lập thái tử.”
“Suy nghĩ này cũng chỉ có Ngọc Hoa mới có.”
“Hoàng bá, lần này người bị bệnh cũng nên tranh thủ tịnh dưỡng để đối phó với mấy lão đại thần.”
“Ta cũng rất muốn nhưng đã là hoàng đế thì không thể không lên triều. Nay ta cũng đã đỡ nhiều rồi, con cứ để cho Từ công công chăm sóc ta. Về nghỉ ngơi đi.”
“Vậy hoàng bá nghỉ ngơi, để con gọi Từ công công.”
“Đi đi.” cô nghe vậy thì liền lui ra ngoài
Sau khi phó thác cho Từ công công cuối cùng cô cũng được về cung Thường An nghỉ ngơi. Mấy đêm chăm sóc bệ hạ, cô cũng tiều tuỵ đi không ít.
“Tiểu thư, bồn tắm đã chuẩn bị xong.” A Liên nói rồi đỡ cô vào bồn tắm
“A Liên, ngươi ra ngoài đi. Ta muốn yên tĩnh một lúc.” nghe cô nói vậy A Liên liền ra ngoài
Lúc này cửa sổ trong phòng bật mở ra, cơn gió đêm lùa vào theo đó là một bóng người đen tuyền vội quỳ xuống phía sau tấm bình phong đối diện với bồn tắm.
“Chủ nhân, Vô Ảnh đến muộn, xin chủ nhân trách phạt.”
“Ngươi cũng lây tính A Liên rồi sao. Hở tí muốn ta phạt. Bên phía Tôn Định sao rồi?”
“Tứ hoàng tử cùng Đại hoàng tử ngày đêm lo tấu sớ. Nhị hoàng tử ngày một bệnh nặng hơn.”
“Bệnh đậu mùa lần này ngươi làm rất tốt. Giờ dẹp được rồi. Phía phủ thái sư có động tĩnh gì không?”
“Thái sư không chịu gặp ai mấy ngày nay. Người bên Cao gia và Nguỵ gia liên tục tới nhưng đều không vào được.”
“Còn biên cương?”
“Bạch thừa tướng và Đỗ tướng quân vẫn vậy chỉ là… Nguỵ tướng quân dạo gần đây bắt đầu chiêu binh.”
“Chiêu binh? Hắn ta chỉ là một phó tướng cần gì chiêu binh?”
“Thuộc hạ đã điều tra nơi đó. Quân sĩ không nhiều nhưng đa phần họ đều là…”
“Là gì?”
“Tử sĩ.”
“Giám sát Nguỵ Chí cho ta, một kẻ hữu dũng vô mưu như Nguỵ Chinh sao dám có gan tạo phản.”
“Dạ. Chủ nhân, còn có một việc nữa.”
“Việc gì?”
“Hoàng hậu Ly quốc đã băng hà.”
“Ừm ta biết. Ta cho cô ta sống thêm nửa năm đã là phúc phần của cô ta rồi, dám dùng yêu thuật trù yểm ta. Nực cười. Nô tỳ bên Ly quốc đó đã xử lí gọn gàng chưa?”
“Đã làm theo lời người dặn. Chủ nhân, mấy hôm trước, thuộc hạ lấy được mật thư do hoàng hậu Ly quốc gửi sang có lẽ là gửi cho đại hoàng tử.” nghe Vô Ảnh nói vậy cô liền đứng dậy khỏi bồn, Vô Ảnh cũng biết mà lập tức quay lưng đi. Khoác chiếc áo mỏng lại che đi cơ thể rồi cầm lấy bức mật thư kia. Trong đó chỉ vỏn vẹn một dòng chữ ‘Đừng đụng tới Cố Ngọc Hoa.’ đọc lời nhắn này khiến cô bật cười thành tiếng.
“Sắp tới, ngươi sẽ vất vả đó.”
“Vô Ảnh đã khiến chủ nhân nhọc lòng.”
“Bên cạnh ta cũng chỉ có ngươi và A Liên, ta không quan tâm thì ai quan tâm chứ. Được rồi, đi đi.”
“Thuộc hạ xin cáo lui.” Vô Ảnh nói xong liền biến mất như cơn gió
“A Liên.”
“Tiểu thư.”
“Sắp xếp đồ đi, sáng sớm mai chúng ta xuất cung.”
“Không về phủ sao ạ?”
“Ngươi cũng chuẩn bị đi, chúng ta sắp mở ra một con đường máu rồi.”