Một tuần này quả thật bận rộn, đặc biệt là vào thời điểm cuối năm nhiều công việc kết thúc, phải xử lý nhiều giấy tờ, ai cũng đều có thể chết chìm trong công việc.
Chu Di mỗi ngày phải thức dậy lúc năm giờ sáng, chín giờ tối mới về đến nhà.
Nghĩ vẫn còn nợ Đàm Yến Tây một bữa cơm, nhưng trước sau vẫn không thể dành thời gian ra được.
Bận rộn cho đến trước giao thừa một ngày, cuối cùng cô cũng được nghỉ.
Trình Nhất Niệm về quê, hai người Chu Di và Tống Mãn cũng không quan trọng đồ Tết hay không phải đồ Tết. Lên Hema* đặt ít thịt, trứng và sữa cất vào tủ lạnh, cũng đủ ứng phó cho cả cái Tết âm lịch.
*Hema (盒马): một siêu thị ở Trung Quốc
Câu đối xuân là sản phẩm văn hóa do công ty phát hành, ngay hôm giao thừa hai người đã dậy sớm dán lên.
Chu Di chưa định mua quần áo mới cho mình nhưng lại mua một bộ cho Tống Mãn, áo len trắng phối với váy yếm nhung đen, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dạ có phần tay áo rộng màu rượu đỏ.
Hai người ăn Tết nói chung có chút buồn tẻ, đặc biệt là vào ban đêm.
Hai chị em ngồi ở sô pha trong phòng khách, mở tivi cho có âm thanh, còn mỗi người tự mình ôm di động.
Tống Mãn nói chuyện qua Wechat với Bạch Lãng Hi, Chu Di thì có nhiều đồng nghiệp và khách hàng cần phải chúc Tết.
Lúc chín giờ tối điện thoại cô có cuộc gọi đến, là một số chưa lưu.
Chu Di bắt máy mới biết là Đàm Yến Tây gọi tới, qua điện thoại lại có cảm giác trái ngược rằng giọng anh càng thêm gần gũi, thật kỳ lạ.
Âm thanh trên tivi có hơi ồn ào, Chu Di đứng dậy đi đến ban công thông với phòng khách.
Khi cánh cửa khép lại, chỉ còn sự im lặng của màn đêm, cô nghe thấy trong điện thoại bên phía Đàm Yến Tây rất náo nhiệt, nên hỏi anh đang làm gì.
Anh nói: “Anh đánh bài với ông cả ngày, vừa mới cơm nước xong. Một lát nữa anh còn phải chơi bài.”
“Anh thắng được nhiều hay ít?”
“Làm sao có thể thắng. Làm vài ván cho mọi người vui thôi.” Dường như anh cực kỳ mệt mỏi, thanh âm có chút khàn khàn, hỏi cô: “Em đang làm gì?”
“Xem tivi cùng em gái em.”
“Chỉ có hai người?”
“Dạ vâng.”
“Không có người thân nào khác?”
“Không có…” Chu Di nói xong, dừng lại một chút: “Có một người cậu, chỉ là… không có cũng chẳng sao.”
Hai người đều im lặng một lúc.
Một lát sau, Đàm Yến Tây cười nói: “Chẳng phải em còn nợ anh một bữa cơm sao?” Giọng nói càng trầm thêm hai phần.
“Khi nào anh có thời gian?”
Đàm Yến Tây do dự: “Dịp Tết này khó mà nói được. Đủ thứ chuyện.”
“Vậy khi nào anh rảnh thì gọi cho em nhé.”
Đàm Yến Tây lại cười: “Không phải lúc nào anh cũng là người gọi cho em à?”
Trách cô không bao giờ chủ động, nhưng giọng điệu có vẻ như không tính toán.
Chu Di nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, tay giữ lấy lan can ban công nhìn xuống, thấy những chiếc đèn lồng đỏ treo lên cành cây ở trong tiểu khu, màu đỏ cam hòa thuận vui vẻ, có cảm giác thật ấm áp.
Dưới bóng cây có những đứa trẻ đang chơi que pháo bông tiên nữ, tiếng nói xen lẫn tiếng cười. Một que khá ngắn, phát ra ánh sáng thật đẹp, nhưng chỉ một lát là tắt đi.
Chu Di ở đây bỗng chốc mỉm cười, trả lời bằng giọng nói vô cùng bình tĩnh như cũ: “Vậy anh dành ra cho em một buổi tối đi.”
Tiếng cười rất gần, giống như anh đang ở ngay bên cạnh.
Anh nói: “Anh nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Kết quả là vào tám giờ tối ngày hôm sau, Đàm Yến Tây đột nhiên nhắn tin đến, bảo có đi ngang qua đây bỗng nhớ đến cô, nên dừng xe ở giao lộ.
Chu Di hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ gặp nhau nhanh như vậy, tay chân luống cuống, cũng không kịp trang điểm.
Cô thay y phục xong rồi đi xuống dưới lầu.
Xe của Đàm Yến Tây thực sự rất dễ thấy, còn có hai bóng đèn đang phát sáng.
Cô đi qua gõ một cái vào cửa kính xe, cửa xe hạ xuống, Đàm Yến Tây chống khuỷu tay trái lên xe, ngẩng đầu nghiêng người nhìn cô, cười nói: “Anh cố gắng lắm nhưng không dành ra được thời gian. Nếu em không ngại thì đi ăn khuya với anh nhé.”
Chu Di ngửi thấy được trên người anh có mùi thuốc lá nồng nặc, bèn hỏi: “Anh lại đánh bài thêm một ngày nữa à?”
Đàm Yến Tây gật gật đầu, nói: “Mệt”
Rồi lại liếc nhìn cô, cười nói: “Nhưng trông thấy em anh đã thấy tốt hơn rất nhiều.”
Chu Di khẽ nhấp môi.
Cô không cảm thấy những lời anh nói quá phóng túng, chỉ là chính mình dường như không thể chịu được.
Đàm Yến Tây lại hỏi: “Ở gần đây có gì ăn không em?”
“Có vài thứ, chỉ sợ anh ăn không quen thôi.”
“Không giả bộ nữa à.” Đàm Yến Tây cười một cái, “Lên xe đi. Em dẫn đường.”
“Em còn phải quay về nói với Tống Mãn một tiếng – em không mang di động theo.”
“Cũng không sợ tìm không thấy anh?”
“Tìm không thấy thì em xem như chưa thấy tin nhắn của anh thôi.” Chu Di mỉm cười, sau đó lùi lại một bước và nói: “Anh cứ từ từ. Em sẽ quay lại ngay.”
Đàm Yến Tây phát hiện Chu Di thật sự rất ít cười. Phần nhiều là khách sáo, ít khi cười thật tình.
Có một từ hiện nay được dùng khá nhiều, gần như đã trở thành một từ có ý hài hước trên internet. Nhưng nếu xét về nghĩa gốc, thì thực sự nó rất phù hợp với Chu Di.
“Lãnh diễm” – tươi sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai tính chất hoàn toàn đối lập nhưng ở trên người cô lại thống nhất. Giống như vốn dĩ là như vậy. Như đóa hoa nở về đêm, chẳng cần gọi ai đến thưởng thức.
Vì thế khi cô cười, mọi người dễ dàng cảm thấy như được xem trọng.
Đàm Yến Tây thừa nhận chính mình đã vì nụ cười này mà gọi cô lại: “Anh đi lên với em, tiện thể chào hỏi Tống Mãn.”
Chu Di nói: “Để em giúp anh chuyển lời.”
Đàm Yến Tây lập tức cười thành tiếng.
Chu Di đáp lại anh bằng một cái cớ: “… Nhà của em chẳng có gì. Chỉ sợ anh đến sẽ cảm thấy em thật thất lễ.”
“Làm gì đến nỗi đó.” Đàm Yến Tây mở cửa xe bước xuống, dùng chìa khóa khóa xe lại, mặc thêm áo khoác vào rồi nói: “Đi thôi.”
Đi vào trong là đường một chiều, những bức tường thấp màu trắng xám xây ở hai bên bị người ta sơn sửa lung tung. Dưới chân tường có trồng cây hoa quế, những chiếc đèn lồng màu đỏ được treo thưa thớt, mặt đường bị nứt vỡ tạo thành những cái hố gồ ghề.
Chu Di không ngại ngùng chút nào, vì cô cảm thấy không cần phải tự ti, càng không cần phải che giấu. Vì năng lực trước mắt của cô cũng chỉ có thể ở lại nơi này, dù thừa nhận hay không thì đó cũng là sự thật.
Con đường này cô đi đã quen, gặp phải mấy ổ gà còn có thể nhắc nhở Đàm Yến Tây chú ý dưới chân.
Đến dưới lầu, trước tiên cô nói rõ với anh rằng ở đây không có thang máy.
Cô đi tới mở cánh cửa sắt, sợ cánh cửa bật ra va vào người nên lấy tay giữ lại, chờ anh vào mới thả tay ra.
Đến lầu ba, Chu Di đưa tay gõ cửa.
Tống Mãn mở cửa ra, thấy Đàm Yến Tây thì vô cùng kinh ngạc: “Sao anh cũng ở đây! Em chúc anh năm mới vui vẻ nhé.”
Đàm Yến Tây lấy trong túi áo khoác ra một phong bao lì xì, đưa cho cô bé, cười nói: “May mà chưa phát hết, vẫn còn dư một cái.”
Tống Mãn vui mừng nhận lấy, mời anh vào nhà, còn mình vòng vòng ở huyền quan*, “Nhà tụi em không có nhiều dép – anh cứ vào thẳng nhà luôn đi, anh Thôi Giai Hàng lúc trước cũng trực tiếp bước vào nhà.”
*Huyền quan: là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Đàm Yến Tây bước vào nhìn một chút, là một căn phòng rất nhỏ, nội thất trong nhà làm bằng gỗ có kiểu dáng cũ kỹ mang màu sắc rất trầm, nhưng căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, những đồ vật nhỏ trang trí cũng rất chu đáo. Trên bàn ăn có ba chén trà, mỗi chén đều mang một phong cách riêng.
Sau khi Chu Di vào nhà, cô đi ngay đến phòng bếp.
Đàm Yến Tây chỉ vào ba tách trà kia, hỏi Tống Mãn: “Chén trà nào là của chị em vậy?”
Tống Mãn nói: “Anh đoán thử xem.”
“Anh đoán là chén này.”
Chu Di nghe thấy cuộc trò chuyện, quay đầu lại nhìn một chút, thấy Đàm Yến Tây chỉ vào chiếc chén lưu ly màu xanh ngọc, khóe môi không kìm được cong lên.
Tống Mãn nói: “Ồ, anh đoán cũng chuẩn quá? Có căn cứ vào điều gì không ạ?”
“Không có. Là trực giác thôi.”
Chu Di lấy ra một chiếc ly sứ không dùng đến từ trong tủ, nhấc ấm đun nước trên bếp lên, rót cho Đàm Yến Tây một cốc nước ấm.
Vừa mang đến cho anh, cô vừa hỏi Tống Mãn: “Hiện tại không giận nữa à?”
Tống Mãn bĩu môi.
Đàm Yến Tây cười hỏi cô: “Sao lại nổi giận?”
Chu Di nói: “Con bé và bạn học hẹn tối hôm nay đi xem phim, nhưng em không đồng ý.”
Vẻ mặt Tống Mãn tủi thân: “Em thật sự đã đỡ hơn nhiều rồi, em hứa sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt mà.”
Đàm Yến Tây suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa lúc bọn anh đi ra ngoài ăn khuya, tiện thể đưa em đi, ăn xong rồi lại đến đưa em về. Em tự trông chừng chính mình, sẽ không có vấn đề gì nhỉ?” Anh nhìn Chu Di mà nói.
Tống Mãn nói: “Nhưng em cũng hủy hẹn với cậu ấy rồi.”
“Hủy rồi thì giờ em hẹn lại.”
Tống Mãn cười hì hì nói: “Anh thật đúng là phái hành động.” Lập tức lấy điện thoại ra, quay về phòng ngủ gọi điện.
Chu Di thậm chí còn không nói được một câu, cô ngẫm nghĩ, thôi đi, không cần thiết Tết nhất lại làm cô bé mất hứng.
Một lát sau, Tống Mãn từ phòng ngủ đi ra.
Quần áo cũng đã thay đổi, là bộ mà Chu Di mua cho.
Đàm Yến Tây nhìn một cái: “Bộ đồ mới nhìn không tồi.”
Tống Mãn cười nói: “Là chị em chọn đó. Mắt nhìn của chị ấy rất tốt.”
Đàm Yến Tây cũng cười, nhìn Chu Di: “Còn không phải sao.”
Tống Mãn trên xe lại rất im lặng, ngồi ở phía sau ôm khư khư chiếc điện thoại nhắn tin Wechat, đối tượng chắc chắn là Bạch Lãng Hi.
Xe chạy đến rạp chiếu phim, Chu Di tận tay đưa Tống Mãn đến chỗ Bạch Lãng Hi mới yên tâm, không quên dặn dò cậu ấy để ý Tống Mãn, đừng va chạm với mọi người, cũng đừng có gấp, thà rằng đi chậm một chút.
Bạch Lãng Hi nói: “Chị cứ yên tâm, em sẽ bảo vệ bạn ấy thật tốt.”
Chu Di nở nụ cười, chỉ có chàng trai chân thành mới không né tránh những lời nói thẳng thừng như vậy.
Quay trở lại xe, Chu Di hỏi Đàm Yến Tây: “Anh muốn ăn gì?”
Đàm Yến Tây tựa đầu vào lưng ghế, dáng vẻ trông thật sự mỏi mệt. Dường như đây là lần đầu tiên cô thấy anh như thế này, như thể không hề muốn cử động dù chỉ một chút.
Cô im lặng không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Đàm Yến Tây nói: “Vẫn là đến chỗ của em đi.”
Chu Di dừng lại một chút, có vẻ hết sức căng thẳng: “Tài nấu nướng của em rất kém cỏi, đến Tống Mãn cũng ghét bỏ.” Kỳ thật có chút ý tứ dùng lời nói khiến cho người ta thôi tưởng tượng xa vời.
Đàm Yến Tây quay đầu nhìn cô, xem như là thật, “Qua chỗ anh cũng được. Dì có thể nấu nướng bất cứ lúc nào, tám đại trường phái* đều tinh thông.”
*Tám đại trường phái: TQ có 8 trường phái ẩm thực chính gồm: Sơn Đông, Quảng Đông, Tứ Xuyên, Hồ Nam, Phúc Kiến, Chiết Giang, Giang Tô và An Huy.
Chu Di hơi nghiêng đầu một chút: “Em thật sự không có khiếu hài hước, nhưng cũng không đến mức không hiểu là anh đang nói đùa.”
Đàm Yến Tây nhíu mày trong chớp mắt, cảm giác suy sụp dường như cũng bị cuốn đi.
Anh dừng lại một lúc, xoay người duỗi tay lấy chiếc áo khoác trên ghế sau, lấy từ trong túi áo ra một phong bao lì xì đưa cho Chu Di.
Chu Di ngẩn người trong chốc lát rồi do dự tiến tới nhận lấy: “Em cũng không phải trẻ con.”
Đàm Yến Tây cười nhìn cô: “Ai nói là em không phải.”