Đồng tử của Bạch Thiên đột nhiên co lại rồi lập tức dãn ra. Đây chính hành động bản năng mỗi khi cậu ta tập trung vào một điều gì đó. Cậu nhìn chăm chăm vào mắt của Hoàng Minh tiếp tục nói. “Đừng làm những điều vô nghĩa.!”
Hoàng Minh đột nhiên nắm lấy cổ tay của Bạch Thiên. “Rốt cuộc cậu là ai?”
Bạch Thiên kéo tay về làm vẻ mặt vô tội. “Anh không còn câu nào khác hơn để hỏi tôi sao?”
“Vậy những lời cậu nói là lời người bình thường có thể nói hay sao?” Hoàng Minh tiếp tục nghiến răng chấp vấn.
Không gian gần như bị ngưng đọng lại. Hai tay của Hoàng Minh đã thu lại thành nắm đấm cố gắng giữ giọng nói của mình bình thường hết sức có thể. Mọi người xung quanh vài phút trước còn lén lén đưa mắt sang nhìn thì lúc này thậm chí cũng không nhìn nổi thêm nữa. Xoay mắt đi hướng khác vì nộ khí phát ra từ phía Hoàng Minh.
Bạch Thiên vẫn là một thái độ bình thản như không có chuyện gì đang xảy ra. Dưới ánh nắng buổi trưa cáu gắt cậu ta như một dòng suối mát lạnh lùng và yên bình. Nắng càng chiếu sáng thì cậu ta càng trở nên cao lãnh hơn. Lúc này cậu cảm giác nếu cứ thế này thì hẳn Hoàng Minh có thể phát điên lên bất cứ lúc nào.
“Biết nhiều hơn một chuyện không làm cho anh trở nên thoải mái hơn. Chuyện anh nên biết thì sẽ có ngày tự động biết.” Bạch Thiên vừa nói vừa kéo vành nón xuống che đi đôi mắt của mình rồi bình thản đứng dậy. “Còn nữa. Ngày mai tôi không có tiết học. Tôi sẽ trao đổi với anh về việc làm nghiên cứu khoa học. Đừng mỗi lần gặp nhau là căng thẳng thế này.”
Nói xong cậu liền xoay người bước đi bỏ lại Hoàng Minh ngồi tại chổ cả người thiếu điều tức giận tới mức muốn nổ tung ra.
Lúc quay trở về lớp học không một ai dám lại gần anh vì sợ bị đấm cho một phát. Khuôn mặt quả thực quá sức khó coi. Vừa tới cửa lớp chuông điện thoại anh reo. Là quản lý của anh.
“Alo.” Giọng Hoàng Minh dù đã cố gắng nhưng vẫn rất cáu.
“Em đang không khỏe sao?” Chị Quỳnh Mai lập tức nhận ra.
Hoàng Minh không đi vào lớp nữa mà xoay người đi ra ngoài phía hành lang. “Em không sao. Chị gọi em có gì không? Em còn có tiết.”
“À, vậy chị nói nhanh nhé. Sáng nay chị vừa nhận được một kịch bản mới. Chị đọc xong liền cảm thấy chính là viết cho em rồi. Chị cũng muốn em xem trước khi quyết định có nhận hay không?”
Hoàng Minh xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay suy nghĩ tầm năm giây cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. “Chị gửi bản thảo vào mail của em trước đi. Em có thời gian sẽ đọc.”
“À, còn một chuyện nữa. Em đừng quên chủ nhật này có lịch chụp hình. Chị sẽ cho người đến rước em nhé.”
Hoàng Minh sực nhớ đến sinh nhật của ba mình nên có chút đắn đo. “Chị giúp em tranh thủ một tý nhé. Vì hôm đó sinh nhật ba em. Em muốn về sớm một chút.”
Chị Quỳnh Mai lập tức đồng ý. “Được chứ. Em đừng lo. Vậy nhé em vào học trước đi. Chị có việc bận rồi.”
Vừa tắt máy Hoàng Minh lập tức thở dài một tiếng. Lúc nãy anh định dời ngày chụp hình lại giống như lần trước anh làm. Nhưng đằng nào chả bị hủy tiệc đâu.
Nếu như mình biết trước chuyện đó sẽ xảy ra. Liệu rằng mình có thể thay đổi nó hay không?.