154 còn chưa kịp nói, trong phòng liền vang lên ba tiếng cảnh cáo vi phạm quy định.
Đồng thời cảnh cáo một lượt ba vị giám thị, đây là lần đầu tiên.
Mọi người có mặt trong phòng chưa bao giờ nghe thấy loại âm thanh này, có chút mơ hồ không biết phát từ đâu ra.
Vu Văn ngó tới ngó lui tìm nơi phát ra âm thanh, cảnh giác hỏi: “Lại làm sao nữa vậy?”
922 trấn an nói: “Đừng lo, chỉ là hệ thống kiểm tra giục chúng tôi nhanh chóng xử phạt thôi.”
Mọi người trầm mặc một lát, lại càng khẩn trương hơn.
Đột nhiên có người phát ra tiếng nói: “Vậy…. có thể để tôi thay anh ấy chịu phạt hay không?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, người nói chính là Vu Dao.
Cô giơ cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của mình lên, tựa như trong lớp học có một học sinh muốn làm cho giáo viên chú ý đến mình vậy. Nếu nhìn kĩ một chút, có thể thấy tay cô đang phát run, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Đáng tiếc, bị các vị giám thị trực tiếp bỏ qua.
.
Hệ thống lại thúc giục lần hai.
Hai vị giám thị đi băng qua đám người, đến chỗ Du Hoặc.
Những người khác muốn đi theo, nhưng lại do dự không dám.
Đã vậy 154 đi được nửa đường còn lia mắt liếc họ một cái, những người nào còn đang tính bướcn tới liền đứng im tại chỗ luôn.
Đối với Du Hoặc, 922 nói chuyện không còn nghiêm túc như trước nữa, ỷ những thí sinh khác không nghe thấy, anh ta bắt đầu nói xàm: “Không phải chúng tôi muốn gây khó dễ gì cho cậu đâu, chẳng lừa cậu làm gì, lúc nhận được giấy thông báo vi phạm quy chế, 154 bước hụt một bậc cầu thang, tôi thì làm rơi cả miếng thịt bò đang ăn lên chân. Boss đang ghẹo chim, suýt thì bẻ gãy luôn đầu con chim xuống. Chúng tôi cũng chẳng muốn phạt cậu đâu, nói thật đấy, thế thì thành ai hành hạ ai cơ chứ? Cậu đừng cười lạnh nữa, tôi mới phát hiện cậu cực kì có ý kiến với boss nhà chúng tôi đấy.”
Du Hoặc đặt tầm mắt lên người Tần Cứu đảo qua đảo lại, sau đó thu ánh mắt về, giống như chỉ cần nhìn tên đó lâu thêm một chút thôi thì cả con mắt đều đau.
922 lắc đầu nói: “Cậu to gan thật đấy.”
Đại boss Du vẫn không nhúc nhích.
922 lại nói: “Người ta đã ghi rõ rành rành trên tường là không được làm hỏng bộ dụng cụ ăn. Vâng, đúng là cậu không trực tiếp làm vỡ ly. Nếu như cậu mà làm vỡ ly thật thì người nằm như con ếch trên đất là cậu rồi. Nhưng ly vỡ làm đề thi mất mạng, còn cậu thì vẫn nhởn nhơ như không có gì xảy ra….. Tôi mà là hệ thống tôi cũng mắc quạo.”
“Nguyên nhân gián tiếp cũng là nguyên nhân.” 922 sờ sờ cổ nói.
Ban nãy lúc hệ thống đưa ra lời nhắc nhở, tia sáng màu đỏ là xuất hiện sau đuôi tóc của anh ta.
922 ngừng một chút, nói với Du Hoặc: “Đây là kết quả công bằng mà hệ thống đã nhắc rồi.”
Du Hoặc ngồi dậy.
“Cậu muốn làm gì?” 154 cảnh giác hỏi.
Tầm mắt Du Hoặc nằm ở độ cao 1m85, cao hơn giám thị 154 một đoạn, so với 922 thì xấp xỉ nhau. Nhưng khi hắn đứng thẳng người, ánh mắt lại như thể cho người khác một cảm giác nhìn từ trên xuống, 922 cũng không ngoại lệ.
Du Hoặc khinh khỉnh liếc bọn họ một cái: “Tôi có nói sẽ không chịu nhận phạt hay sao?”
922: “Vậy cậu khoanh tay đứng im ở đây làm gì?”
Du Hoặc giần giật môi: “Xuất phát từ lễ phép, đợi các anh nói cho xong.”
Hai vị giám thị: ”…………”
Nếu trên tay đang cầm súng, họ sẽ bóp cò.
.
Du Hoặc nhấc chân định đi.
Lúc đi ngang qua đám người, ông Vu liền bắt lấy hắn: “Con định đi thật sao?”
Du Hoặc theo bản năng nhíu nhíu mi.
Hắn ghét nhất là phải tiếp xúc da thịt với người khác, đặc biệt là loại thình lình nhảy ra mà không nói trước này. Nhưng ông Vu là lo lắng thật lòng, hắn im lặng hai giây mới bắt đầu rút tay ra: “Thêm lần này cũng chả sao.”
Đây đã là lần thứ ba tiến cung, có gì đáng sợ đâu? Hắn nghĩ thầm.
Vẫn là ngôi nhà đó, nhốt đã nhốt rồi, máu me đã dọn dẹp, mảnh xương vụn thịt đã thấy hết rồi, còn có thể xảy ra việc gì nữa?
Vả lại, bất kể hình phạt đáng ghét gì đi chăng nữa….. Hay là cho dù có bắt hắn phải đối diện với tên 001 kia, thì cùng lắm chỉ mất ba tiếng đồng hồ mà thôi.
Hắn dùng sự kiên nhẫn cuối cùng của mình, hướng ông Vu xua xua tay, cũng không quay đầu mà đi thẳng tới cửa: “Thời gian chịu phạt đó, ngủ một giấc là qua.”
Vừa dứt lời, cái giọng nói quen thuộc kia liền vang lên.
“Chậm đã cậu Hừ dạy mãi không sửa…..”
Du Hoặc ở cửa dừng bước chân lại. Hắn nắm then cửa, mặt không lộ cảm xúc nhìn về phía bên trái.
Tần Cứu đứng dựa lưng vào ghế sofa, trong tay đang mân mê một chiếc roi da…. à không là một sợi dây thừng dài bằng da.
Anh dài giọng hỏi hắn: “Cậu bước vội như thế là định đi đâu đây?”
Du Hoặc nhìn lại anh giây lát, mấp máy môi: “Đầu thai, chờ anh đi cùng, thế nào?”
Tần Cứu cười một tiếng, tiếng nói cực kì trầm: “Được cậu quan tâm ưu ái đến vậy làm tôi sợ quá, bất quá cũng không cần đi xa đến thế đâu.”
Du Hoặc nhíu mày: “Là sao?”
“À phải rồi” Tần Cứu quay đầu nhìn về phía bên trong phòng, “Giám thị còn lại của chúng ta đâu rồi? Mấy cậu chưa nói cho cậu ta biết hình phạt lần này sao?”
Du Hoặc nửa tin nửa ngờ nhìn về phía 154.
Hắn thấy đối phương lấy ra một tờ giấy, nói: “Căn cứ theo quy định, nếu một thí sinh vi phạm quy chế ba lần trong một môn thi, sẽ trở thành đối tượng đặc biệt. Được giám thị giám sát ngay tại hiện trường, quản chế nghiêm ngặt.”
Mọi người: “…….”
Chẳng biết vì sao mà giọng của vị giám thị kia lại có mùi đau khổ tột cùng.
Giám thị 154 nhìn Du Hoặc, sau đó đọc tiếp: “Ngoài ra còn tước đoạt một quyền lựa chọn của thí sinh.”
Trong phòng chỉ còn lại sự yên lặng đến đáng sợ.
Một lát sau, Du Hoặc nhìn về phía Tần Cứu, lạnh giọng hỏi: “Đùa cái gì thế hả?”
Tần Cứu ra dáng “mời”, lịch thiệp đến nỗi muốn đập cho một phát: “Không có đùa đâu, thời gian còn lại của cuộc thi là…..”
Anh móc từ trong áo khoác ra một chiếc đồng hồ di động, nửa thật nửa giả mà nhìn thoáng qua: ”…….36 tiếng 24 phút, có nghĩa là chúng ta phải ở chung với nhau thêm một ngày rưỡi nữa. Ngay cả hành lí cũng xách tới rồi, ở ngay cửa kìa, không tin cậu ra xem thử đi?”
Du Hoặc mở cửa, nhìn thoáng ra bên ngoài.
Cạnh cửa có hai chiếc vali đặt ngay ngắn.
Du Hoặc: “………”
36 tiếng 24 phút………
Đây không phải ngủ một giấc nữa……. đây là ngủ đến hôn mê mẹ nó luôn.
Hơn nữa còn mang theo cả vali, muốn làm ai buồn nôn vậy???
“À quên nữa, tôi còn phải nhắc nhở mọi người một câu.” Giọng nói của Tần Cứu cất lên. “Từ giờ đến lúc thu bài lần hai còn 24 phút nữa, sắp tới sẽ thành 23. Dựa theo quy định, trong khoảng thời gian này, thí sinh vi phạm quy chế không có quyền làm bài thi. Để đề phòng thí sinh dạy mãi không sửa nào đó cứ cố chấp vi phạm quy chế, tôi buộc phải thực hiện vài hành động thất lễ…….”
Tần Cứu vừa nói, dây thừng da trong tay đã quấn xong mấy vòng, thuận lợi trói chặt tay trái của Du Hoặc.
Anh giữ vai Du Hoặc, xoay người hắn lại, trói gô cả tay phải vào, sau đó kéo mạnh một cái.
“Pặc”
Dây thừng thoáng chốc thắt chặt, khoá chặt tay Du Hoặc lại.
Tần Cứu đứng sau lưng hắn, giữ vai hắn, cúi đầu nói: “Đây là quà đáp lễ cho xô máu thịt nọ, thích chứ?”
Đại boss Du thích đến phát điên lên đi được.
