Phó Tử Thanh nói: “Anh thích cảm giác chữa thương cứu người!”
Cuối cùng dưới sự sắp xếp của Thịnh Kiều, Chung Thâm chơi Thái Văn Cơ, Phó Tử Thanh coi như nhượng bộ nên chuyển qua chơi Trang Chu cũng là class support. Hai diễn viên còn lại thầu xạ thủ và pháp sư, Thịnh Kiều cầm thích khách Lan Lăng Vương carry cả đội.
Tổ làm phim thường xuyên up mấy cái hậu trường hằng ngày của đoàn làm phim để duy trì nhiệt độ, vì thế quay lại video năm người lập team, up lên official Weibo của “Phong Ngữ”, còn dán cả bảng chiến tích của họ lên. Các cư dân mạng như thường lệ cứ mắng Thịnh Kiều một lượt đã, sau đó mới nhìn bảng chiến tích suy đoán.
—— Thái Văn Cơ và Trang Chu? Hai support? Đội hình này mà cũng thắng được thì vất vả cho Lan Lăng Vương quá.
—— Phục đồng chí chơi Lan Lăng Vương vl! Chơi trâu như này chắc chắn là Phó Tử Thanh rồi!
—— cái đứa Thái Văn Cơ này giết 0 support 3 chết 12, chơi như không chơi ấy! Nhìn là biết là Thịnh Kiều đây!
—— Thâm Thâm và Thanh Thanh sao lại phải mang Thịnh Kiều chơi game chung chứ? Cứ chỗ nào có cô ta đều phiền chết đi được.
Mãi đến buổi tối, có cư dân mạng đột nhiên up một cái comment:
—— các bác nghe cẩn thận tiếng trong video đi, có phải Thịnh Kiều nói một câu “Chung Thâm buff em tí sữa đi?” không? Còn lúc 6 phút 29 giây ấy, Thịnh Kiều kêu Phó Tử Thanh kiên trì thêm một tí, cô ta nạp mana xong sẽ giúp anh ấy. Đậu má, người chơi Lan Lăng Vương là Thịnh Kiều à?
Cư dân mạng lập tức click mở video nghe tỉ mỉ lại một lần.
Sau khi nghe xong, ai cũng sợ ngây người.
—— mị không tin nổi vào mắt mị nữa.
—— Chung Thâm làm tui thất vọng quá! Chơi Thái Văn Cơ dở đến cái mức này thì sau này đừng online nữa cho bớt xí hổ!
—— em không tưởng tượng nổi hình ảnh chàng trai lạnh lùng cao ngạo như Phó Tử Thanh cầm Trang Chu lắc qua lắc lại.
—— Xin lỗi các chế nhé, chỉ vì một bảng chiến tích này mà em thấy…… Hơi có thiện cảm với Thịnh Kiều……
……
…
Thịnh Kiều lướt xem bình luận, yên lặng cười, ẩn sâu công và danh.
Ban đầu cô còn tưởng vào đoàn phim sẽ bị cà khịa gây khó dễ, không ngờ hai bạn nam chính đều khá tốt tính.
Chung Thâm trông có vẻ là một chàng trai đanh đá, nhưng tính tình thật ra rất trẻ con, sau khi quen thân với Thịnh Kiều rồi thì chẳng thèm dính lấy người đại diện nữa mà chỉ dính Thịnh Kiều.
Tính tình Phó Tử Thanh tuy rằng lạnh lùng cao ngạo, nhưng vô cùng bội phục sự quyết tâm và nỗ lực của Thịnh Kiều. Mặc dù ngoài mặt thì có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo không thích nói chuyện, nhưng lúc rảnh rỗi cũng thích ngồi chơi chung với Thịnh Kiều. Cậu ta phát hiện mấy lời đồn đãi linh tinh trên mạng về Thịnh Kiều hồi trước sai tè le, cô gái này rõ ràng dí dỏm hài hước ngay thẳng trượng nghĩa, hơn nữa tri thức cũng rất rộng, nói về vấn đề gì cũng tám được mấy câu.
Vì thế phim trường liền xuất hiện một cảnh tượng thế này.
Thịnh Kiều đi nơi nào, Phó Tử Thanh và Chung Thâm như hai cái đuôi nhỏ đi theo đấy. Hơn nữa hai cậu còn nhìn nhau không thuận mắt, cứ thi thoảng lại trêu chọc cà khịa nhau.
Lúc tổ trưởng tổ tuyên truyền quay behind the scenes còn hỏi Phương Bạch: “Cậu xem kìa, có giống như Thịnh Kiều dẫn theo hai thằng con trai ngốc không?”
Phương Bạch nói: “Em lại thấy hai người đó giống đang tranh tình thương hơn ấy.”
Ở phía bên kia, hai thằng con trai ngốc tranh tình thương của má lại nhặng xị cãi nhau chuyện tối nay ăn gì. Thịnh Kiều chống cằm xem kịch bản, di động trong túi rung lên, cô cầm lên thì thấy là một dãy số lạ.
Cô làm dáng tay ngậm miệng đi, hai cậu lập tức câm miệng.
Khi nhấc điện thoại, trong ống nghe có giọng nam lạnh nhạt: “Alo.”
Cô đứng bật dậy, giọng nói vui mừng không thể kìm nổi: “Hoắc Hi!”
“…… Cô có số điện thoại của tôi à?”
“Không ạ! Em nghe ra giọng anh.”
Hoắc Hi trầm mặc vài giây, “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi gửi vé vào cửa cho cô.”
“Anh sắp bắt đầu diễn tập lưu diễn rồi à?”
“Ừ.”
Thịnh Kiều ngẫm nghĩ, thật cẩn thận hỏi: “Em có thể thêm WeChat của anh không ạ? Em gửi địa chỉ sang WeChat cho anh nhé.”
(WeChat: ứng dụng mẹ của Zalo bên mình, thuộc tập đoàn Tencent)
Hoắc Hi nói: “Có thể.”
Cô kích động đến giậm chân bình bịch, Hoắc Hi ở đầu dây bên kia lạnh giọng hỏi: “Đóng phim thuận lợi không?”
“Thuận lợi ạ! Cái gì cũng tốt, anh không cần lo lắng cho em đâu!”
“…… Cũng có lo lắng cho cô đâu. Thuận lợi là tốt rồi, cúp nhé.”
“Dạ dạ dạ, em chào anh ạ!”
Điện thoại cúp xong, cô vui tươi hớn hở u mê một lúc, lại mau chóng lưu số điện thoại, ghi chú là “Cục cưng của em”. Sau đó cô tìm WeChat của Hoắc Hi, gửi lời mời kết bạn qua.
Đầu bên kia nhanh chóng xác nhận. Avatar anh trống trơn, ID chỉ có một chữ “Hi”. Thịnh Kiều đầu tiên gửi một cái emo cười đáng yêu, lại gửi địa chỉ khách sạn của đoàn phim sang. Hoắc Hi nhắn lại một chữ “OK”.
Cô vâng chịu nguyên tắc không quấy rầy không phiền nhiễu, không rep lại nữa. Làm xong tất cả những chuyện này, cô thỏa mãn quay đầu lại, phát hiện Phó Tử Thanh và Chung Thâm đang dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cô.
Thịnh Kiều sờ sờ mặt, “Sao hai anh lại nhìn em như thế?”
Chung Thâm vô cùng đau đớn nói: “Tiểu Kiều! Em làm anh thất vọng quá! Sao em lại nịnh hót như thế chứ!”
Phó Tử Thanh không nói gì, ánh mắt đã nói lên tất cả.
Thịnh Kiều vẻ mặt chính khí: “Đấy không phải là nịnh nọt, đó là sự vui sướng khi được nói chuyện với người yêu đấy.”
Chung Thâm lườm cô: “Nói bậy! Nãy rõ là em gọi tên Hoắc Hi mà, Hoắc Hi là người yêu em hồi nào?”
Mặt Thịnh Kiều không đổi sắc: “Anh nghe nhầm rồi.”
Chung Thâm tức giận đến mức đầu ngón tay run lên, chỉ vào di động của cô: “Thịnh Kiều em không chỉ coi anh điếc mà còn tưởng anh mù á? Em cho rằng anh không phát hiện màn hình khoá của em là hình ai à!” Cậu chàng hận sắt không thành thép nhìn cô, “Làm một nữ minh tinh nổi tiếng mà em lại đi đu idol, còn đu tới mức nịnh nọt như thế, em không thấy mất mặt à? Em có còn xứng với thân phận nữ diễn viên nổi tiếng của em nữa không?”
Thịnh Kiều nhét thẳng điện thoại vào túi quần: “Liên quan đíu gì đến anh, buổi tối mình ăn lẩu! Em đi đây!”
Chung Thâm tức lộn ruột, túm Phó Tử Thanh nói: “Mày nhìn nó đi! Mày nhìn nó đi!”
Phó Tử Thanh liếc cậu chàng một cái, “Việc riêng của Tiểu Kiều, liên quan gì đến mày.” Nói xong cũng lạnh lùng cao ngạo bỏ đi.
Chung Thâm cảm thấy mình sắp tức phát khóc rồi.
Hai ngày sau, Thịnh Kiều nhận được vé vào concert mà Hoắc Hi gửi tới. Trước mắt vé vào cửa lưu diễn chỉ bán hai hội trường, hai tấm vé vào cửa trong phong bì đều là chỗ vip trong hội trường. Lần diễn đầu tiên tổ chức vào ngày 13 tháng sau. Cô tính toán thời gian, có lẽ sẽ trong khoảng 2 ngày cô đóng máy.
Thịnh Kiều ôm vé vào cửa, kích động đến mức suýt mất ngủ cả đêm. Sáng hôm sau lúc cô thức dậy với đôi mắt thâm quầng thì nhận được điện thoại của Kiều Vũ.
“Cô Thịnh, tư liệu liên quan đều đã chuẩn bị thỏa đáng, lúc nào cũng có thể bắt đầu tố tụng.”