[1] Sơn căn: Chỉ phần sống mũi ở khoảng giữa hai mắt.
Cảnh Dực lấy điếu thuốc xuống, nhỏ giọng hỏi, “Mấy giờ các người đóng cửa?”
Minh Châu lịch sự đáp lại, “Đợi khách đi hết sẽ đóng cửa, anh muốn vào ăn cơm à? Một mình sao?”
“Không ăn.” Cảnh Dực dập tắt điếu thuốc, “Thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Minh Châu đáp một tiếng, sau đó quay người đi vào trong, đúng lúc đụng phải người tổ trưởng dẫn dắt cô, anh ta không thèm nhìn cô, mà bước vài bước về phía Cảnh Dực, trên mặt mang theo ý cười, “Anh Cảnh, anh đến ăn cơm hay mang về?”
Cảnh Dực lạnh nhạt nói, “Đi ngang qua thôi, về đây.”
“Đường xá trơn, anh đi chậm một chút.”
Người tổ trưởng đợi Cảnh Dực rời đi rồi mới nói với Minh Châu: “Lần sau thấy anh ấy đến thì vào trong kêu tôi ra.”
Minh Châu biết ý chính rằng đây là khách quan trọng, bèn hỏi: “Nên gọi anh ấy là gì?”
Anh ta kinh ngạc trừng mắt: “Cô không biết anh ấy?”
Minh Châu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết.”
“Sao cô lại không biết anh ấy chứ?” Người tổ trưởng nhìn cô với vẻ mặt không thể tin được, “Ông chủ của công ty đòi nợ đấy, nhà cô nợ nhiều tiền như thế, chắc chắn ngày nào bọn họ cũng trông chừng trước cửa nhà cô, mấy tên chủ nợ kia của cô phải nhờ vả bọn họ, làm sao cô có thể không biết?”
Hóa ra là anh ấy, khó trách vừa nãy cô cảm thấy giọng nói có chút quen tai, chắc hẳn anh chính là cái người mà Minh Bảo gọi là “một chú khác”.
Chỉ có điều, vừa nãy anh đến đây…chỉ đơn thuần thuận miệng hỏi chơi thôi sao?
Minh Châu ngẩng đầu nhìn quanh, người đàn ông ấy đã đi xa, chỉ để lại một bóng lưng tối mịt mơ hồ.
Sau khi quay về, Cảnh Dực ném đống đồ ăn cho mấy người Đại Hắc, rồi tự mình lên tầng trên gọi điện thoại, “Không đủ nhân viên, mau gọi vài người về đây.”
“Anh Cảnh, chờ thêm vài ngày nữa đi, bên này bọn em đã đợi được cái thằng ranh con kia, sắp lấy được tiền rồi.”
Cảnh Dực ngồi hẳn lên bàn, trong tay đùa nghịch con thỏ trắng kia, bên tai lắng nghe người trong điện thoại nói, “Không phải Đại Hắc bảo chỉ là một cô gái nhỏ sao? Hơn nữa còn có một cậu em trai, không chạy được đâu, anh yên tâm, nếu cô ta dám chạy, dù có chạy đến chân trời góc bể mấy anh em bọn em cũng có thể bắt cô ta về lại, không cần biết cô ta nợ bao nhiêu tiền, các anh em nhất định bảo cô ta nộp đủ không thiếu một đồng.”
Cảnh Dực ném con thỏ lên bàn, giọng nói thờ ơ, “Về đây trước rồi nói.”
“Sao thế anh Cảnh? Còn có công việc khác hả?” Bên kia vẫn tiếp tục hỏi, nhưng điện thoại đã bị Cảnh Dực cúp ngang.
Con thỏ nhỏ nằm trên bàn vừa yên tĩnh vừa vô tội mở to đôi mắt ửng đỏ, Cảnh Dực vươn tay vuốt ve bộ lông mềm của nó, không thể phủ nhận, trong sự thương hại của anh dành cho Minh Châu có pha lẫn một chút cảm giác gì đó.
Nhìn thấy Minh Châu, anh sẽ luôn nhớ đến bản thân trong quá khứ.
Bọn họ đều mất đi người thân trong cùng một ngày.
Một thân một mình, đau khổ tuyệt vọng trong cùng một ngày.
——oOo——