“Vậy thì cảm ơn chủ quản Tôn nhiều rồi!”
“Cậu còn khách khí với tớ?”
…
Hai người nói nói cười cười, dáng vẻ rất thân thiết.
“Dương Chấn!”
Vừa đi vào cửa công ty thì nhìn thấy Dương Chấn, Tần Yên mặt mày có hơi ngạc nhiên, không đợi Dương Chấn mở miệng, sắc mặt của cô ta đã trở nên rất âm trầm, nạt: “Cái tên biến thái cuồng theo dõi này, bị mẹ tôi đuổi ra ngoài, lại muốn đến làm phiền tôi? Nói cho anh biết, cho dù anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không giúp anh đâu.”
Lông mày của Dương Chấn hơi nhíu lại, cười lạnh một tiếng: “Đi theo cô? Cô không phải mắc chứng hoang tưởng chứ?”
Tần Yên bỗng nghẹn lời, một lúc cũng không nói ra lời, nhưng rất nhanh, cô ta nghĩ đến điều gì đó, ngửa mặt cười một tiếng: “Anh chắc đến ứng tuyển phải không”
Dương Chấn không nói gì, không thèm để tâm, cất bước muốn đi vào công ty.
Anh vừa cử động, Tần Yên lập tức cản ở trước mặt anh, mặt mày coi thường: “Dương Chấn, tôi khuyên anh đừng phí công vô ích, anh biết tập đoàn Nhạn Chấn đại biểu cho cái gì không? Đây chính là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Vũ Văn, tuy công ty con ở Giang Châu vừa mới thành lập, nhưng cũng không phải hạng xoàng, rác rưởi nào cũng có thể vào.”
“Yên, người này là?” Tôn Điềm nghi hoặc hỏi.
Tần Yên mặt mày khinh thường liếc nhìn Dương Chấn, nói với Tôn Điềm: “Anh ta chính là tên phế vật 5 năm trước đã lừa chị tớ, ôm tiền trốn mất 5 năm, chắc là tiêu hết tiền rồi, vậy mà còn muốn bám lấy chị tớ, nhà tớ sao có thể chứa anh ta chứ? Ồ không, vừa bị đuổi ra ngoài rồi.”
Tôn Điềm thấy ngạc nhiên, buột miệng nói: “Thì ra anh ta chính là tên cặn bã vấy bẩn chị gái của cậu sao?”
Dứt lời mới ý thức được đương sự đang ở trước mắt, vội che miệng lại, mặt mày ngại ngùng nói: “Xin lỗi!”
“Điềm Điềm, anh ta chính là phế vật, cậu nói không sai, xin lỗi làm gì chứ?” Tần Yên bộ dạng thản nhiên nói.
Tôn Điềm liếc nhìn Dương Chấn, sau đó nói: “Thật sự xin lỗi, nhân viên của công ty chúng tôi đã tuyển đủ rồi, anh vẫn là quay về đi!”
Cô gái này rõ ràng là muốn giúp Tần Yên, công ty con mới vừa thành lập, đang trong lúc thiếu nhân lực nhất, sao có thể tuyển đủ nhân viên được chứ?
Dương Chấn không để tâm đến lời của bọn họ, đừng nói là công ty con này, ngay cả tập đoàn Nhạn Chấn, hiện nay đều thuộc về anh.
Cho dù không có tập đoàn Nhạn Chấn, tài nguyên và tiền tài anh nắm giữ, cũng vượt qua gia tộc Vũ Văn.
Dương Chấn không quan tâm, cất bước muốn đi vào công ty.
Tôn Điềm bỗng trở nên khẩn trương, bước vài bước tới, cản Dương Chấn lại: “Con người anh làm sao thế hả? Tôi đã nói tập đoàn Nhạn Chấn đã không tuyển người nữa, anh thế nào còn muốn đi vào? Anh vào bước lên bước nữa, tôi gọi bảo vệ.”
“Cút!”
Dương Chấn bỗng quát một tiếng, toàn thân đều là ý lạnh, Tôn Điềm bị tiếng quát này dọa không khỏi lùi về sau vài bước.
Dương Chấn bằng lòng nhẫn nhịn tất cả, đều là vì Tần Nhã và con gái, nhưng điều đó không đại biểu ai cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ anh.
“Dương Chấn, gan của anh cũng thật lớn, vậy mà dám làm loạn ở trước cửa tập đoàn Nhạn Chấn.” Tôn Điềm sợ Dương Chấn, nhưng Tần Yên không sợ.
“Chủ quản Tôn, cô làm sao vậy?”
Một người đàn ông trung niên mặc quần áo bảo vệ đi tới, hỏi Tôn Điềm.
Tôn Điềm mặt mày lạnh lẽo, chỉ vào Dương Chấn, quát: “Đội trưởng Trương, người này muốn xông vào công ty, tôi nghi ngờ anh ta có mưu đồ bất chính, hôm nay chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn muốn đến, nếu như các ông để cho người không liên quan vào trong, đến lúc đó không chỉ đơn giản là chuyện mất đi bát cơm đâu.’
Trong lời của Tôn Điềm tràn ngập sự cảnh cáo, đội trưởng Trương bỗng giật mình, nói mấy tiếng vào bộ đàm, rất nhanh, mười mất bảo vệ trang bị đầy đủ chạy đến.
“Yên, chúng ta đi!” Tôn Điềm lạnh lùng liếc nhìn Dương Chấn.
Tần Yên mang theo dáng vẻ âm mưu thành công, cười lạnh liếc nhìn Dương Chấn: “Muốn đi làm ở tập đoàn Nhạn Chấn, cả đời này cũng đừng mơ!”
Nói rồi liền đi theo Tôn Điềm rời khỏi.
“Cậu nhóc, chỗ này không phải nơi cậu có thể làm loạn, mau chóng cút cho tôi!” Đội trưởng Trương mặt mày hung hăng.
Mắt của Dương Chấn nheo lại, lạnh lùng nói: “Mấy người ngay cả tôi là ai, đến làm gì cũng không rõ thì muốn đuổi tôi đi? Mấy người làm bảo vệ như này hả?”
Lông mày của đội trưởng Trương nhướn lên: “Chủ quản Tôn đã nói cậu mưu đồ bất chính rồi, tôi đuổi cậu đi có thể có vấn đề gì chứ?”
“Cô ta nói gì thì ông tin cái đó? Lẽ nào ông thích làm con chó của người khác như vậy sao?”
Biểu cảm trên mặt Dương Chấn đã hoàn toàn biến mất, giọng nói lại lạnh đi rất nhiều.
Lời này vừa nói ra, một nhóm bảo vệ mặt mày ngây ngốc.
“Thằng nhóc, cậu tìm chết!”
Đội trưởng Trương bỗng nổi giận, quát một tiếng: “Lên cho tôi, đánh chết tên khốn này!”
Két!
Vào lúc này, đột nhiên một chiếc Audi A8 màu đen bỗng phanh gấp, dừng ở cửa của tập đoàn Nhạn Chấn.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da vội vàng bước xuống xe.
“Chào Lạc tổng!” Các bảo vệ vội vàng đứng thẳng người.
Tuy nhiên Lạc tổng lại không thèm nhìn bọn họ, mặt mày hoảng sợ, chạy đến trước mặt Dương Chấn, sau đó cúi người: “Chào chủ tịch!”