“Tốt lắm, đồ người thứ ba, hồ ly tinh, tiểu tam, tôi sẽ mách với bố mẹ cậu.” Dứt lời liền muốn đi về hướng cửa.
“Tôi đi, tôi đi được chưa ?” Tô Tiểu Mễ vội vàng kéo cô lại.
“Thuận tiện đưa Nghiêm Ngôn đi cùng luôn”
“Đây mới là mục đích thực sự của chị đúng không, không được, tên kia ai lay chuyển được hắn, rồi hãy nói tôi đâu có bệnh, tự dưng rũ hắn đi kết bạn?”
“Đi cho khuây khỏa thôi mà.”
“Vậy cũng không được.”
“Tốt lắm, cái đồ người thứ ba, hồ ly tinh. . . . . .”
Tô Tiểu Mễ thừa dịp Lô Y Y đang nói bịt miệng cô lại: “Được rồi, bà nội của tôi ơi, tôi thử gọi được chưa? Bất quá nếu hắn không chịu đi cùng thì đừng trách tôi”
Tô Tiểu Mễ nhìn khuôn mặt cáo già của Lô Y Y, trong đầu hiện ra tình cảnh 12 cách giết người diệt khẩu trong tin tức của hội luật và cảnh sát.
Lô Y Y vỗ vỗ vai cậu, ngữ điệu cố ý nhấn mạnh: “Cậu đừng cảm thấy chị đây quá tàn nhẫn, cậu thử nghĩ xem việc đó chỉ nhằm thử dò xét Nghiêm Ngôn, theo tin tức chị đây nhận được hắn cả đời chưa từng đi đến mấy bữa tiệc làm quen chứ đừng nói tiệc tùng thế này. Nếu cậu mời mà hắn chịu đi thì chứng minh hắn nghe lời cậu, trong lòng có cậu. Còn nhỡ hắn cự tuyệt thì cứ nói chị đây nhờ, vậy sẽ không lúng túng.” Lô Y Y miệng lưỡi ba tấc thành công dao động trái tim đồng chí Tô Tiểu Mễ .
Thời điểm dùng cơm trưa, Tô Tiểu Mễ thấy Nghiêm Ngôn cùng mấy người bạn đi vào phòng ăn, vội vàng chạy đến kéo góc áo Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn nghiêng đầu liền thấy được Tô Tiểu Mễ, hỏi: “Cậu ở đây chờ tôi?”
Tô Tiểu Mễ gật đầu, đỏ mặt nhìn mấy người bạn kia đang soi mói cậu, tay chân luống cuống, nhịn hồi lâu rốt cục nghẹn ra một câu: “Ăn cơm chung được không?”
Nghiêm Ngôn quay đầu lại tỏ ý cùng mấy người bạn, đám người nọ nhanh chóng rời đi. Tìm đại một nơi vắng vẻ ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mễ: “Ngẩn người làm gì, mau lấy cơm.”
“Tôi đi?”
“Chứ chẵng lẽ tôi?”
Tô Tiểu Mễ hậm hực chạy đi mua cơm, một lát sau bưng hai phần cơm chạy chậm đến trước mặt Nghiêm Ngôn. Đưa một phần cho Nghiêm Ngôn sau đó ngồi xuống đối diện hắn: “Chuyện này, à, Lô Y Y ngày mai có tổ chức một buổi hẹn hữu nghị.”
“Thế nào, cô ta bảo cậu đi? .”
“Có gọi anh đi nữa.”
“Không đi.”
Quả nhiên đáp án y chang Tô Tiểu Mễ đã nghĩ nhưng có cần trả lời nhanh vậy không, anh không biết uyển chuyển từ chối người ta sao?
“Cậu cũng đừng đi.”
“Nhược điểm của tôi nằm trong tay mụ la sát Lô Y Y đó, chứ anh tưởng tôi muốn đi lắm sao.”
“Đó là chuyện của cậu.”
Hừm, đồ xấu xa vô tình vô nghĩa,Tô Tiểu Mễ nén xuống khẩu khí muốn bộc phát, đem những lời Lô Y Y chỉ vào bữa sáng ôn tập lại một lần, sau đó hít sâu một hơi.
“Ngôn~, người ta muốn anh đi cùng, chỉ khuây khỏa thôi mà, coi như giúp em trả ân tình cho Lô Y Y điiiiiii.”
Nghiêm Ngôn bị sặc cơm, ho khan vài tiếng mới ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Mễ, biểu tình giống như gặp quỷ.
“Có được hay không vậy ~~~” Ngay cả Tô Tiểu Mễ cũng muốn ói.
“Tôi đang dùng cơm phiền cậu chú ý một chút.” Nghiêm Ngôn nhanh chóng khôi phục tĩnh táo, đánh giá Tô Tiểu Mễ muốn giỡ ra chiêu gì.
Thấy Nghiêm Ngôn không có phản ứng, trong lòng Tô Tiểu Mễ không thoải mái, cậu đã hạ mình đến dường này mà hắn vẫn không nể tình, quả nhiên không có thích cậu. Rõ ràng Lô Y Y dạy mấy chiêu dở hơi còn nói có thể thử dò xét tình cảm Nghiêm Ngôn dành cho cậu, kết quả thế nào, cái rắm cũng không có một cái.
Tuyệt chiêu cuối cùng làm sao mở miệng đây, bảo một người đàn ông nói những lời này thật buồn nôn. Tô Tiểu Mễ vùng vẫy giãy chết, Nghiêm Ngôn nhìn ra được.
Một lát sau, Nghiêm Ngôn đã dùng xong cơm Tô Tiểu Mễ vẫn ngồi ở chỗ đó nhăn nhó, Nghiêm Ngôn đứng lên: “Nếu như không có chuyện gì tôi đi trước, quan hệ hữu nghị gì đó nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi không đi, cậu cũng không được đi, có nghe không?”
Tô Tiểu Mễ thấy Nghiêm Ngôn muốn đi, hoảng hốt vội níu lấy tay áo Nghiêm Ngôn, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt đáng thương giống như cún con bị bỏ rơi, nũng nịu gọi: “Ông ~ xã ~”
Nói xong Tô Tiểu Mễ liền hối hận, cậu thấy Nghiêm Ngôn chảy máu mũi, Tô Tiểu Mễ hấp tấp đứng lên: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”Cậu chọc Nghiêm Ngôn giận đến chảy máu mũi? Ông đây sẽ không nghe lời cô gái Lô Y Y đáng chết kia nói nữa, trước đó còn nói lời này rất hữu hiệu, ném hết mặt mũi thì có.
Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ tay chân luống cuống, nhận lấy khăn giấy cậu ta đưa lau lỗ mũi: “Không sao!”
“Không được, tôi đưa anh đến phòng y tế.”
“Tôi nói không sao là không sao.”
“Ừm.” Tô Tiểu Mễ đau lòng cúi đầu.
Nghiêm Ngôn hắng giọng một cái: “Ai chỉ cậu gọi tôi như vậy?”
“Ngoài Lô Y Y xấu xa đó còn ai vào đây, không bao giờ nghe cô ta nói nữa.” Tô Tiểu Mễ một bụng ủy khuất bĩu môi.
“Lời cô ta thỉnh thoảng nghe một chút cũng không sao.”
“Hả?”
“Không có gì, à, cậu nói tiệc quan hệ hữu nghị gì đó tổ chức lúc nào?”
Lúc này Tô Tiểu Mễ từ ủy khuất biến thành đầy bụng nghi vấn, Nghiêm Ngôn đồng ý? Những gì Lô Y Y nói lúc trước quanh quẩn trong lỗ tai Tô Tiểu Mễ, nếu như Nghiêm Ngôn đồng ý có nghĩa là trong lòng hắn có cậu; nếu như Nghiêm Ngôn đồng ý có nghĩa là trong lòng hắn có cậu; nếu như Nghiêm Ngôn đồng ý có nghĩa là trong lòng hắn có cậu.
Nghiêm Ngôn cũng thích cậu?
Phương thức dò xét quỷ quá này rốt cuộc có bao nhiêu độ tin cậy đây