Một cô gái hỏi: “Nói đi nói lại, tôi có quen Uyển Uyển, hôm đó cậu đi xem mắt mà nhỉ? Kết quả sao rồi?”
Giọng người đàn ông đáp: “Cô ấy…”
Chỉ với hai âm tiết, Hứa Từ đã nhận ra người đó là ai, tiếng nói vừa vang lên đã dừng giống như bị thứ gì đó thu hút.
Cầm cán ô bằng nhôm, Hứa Từ từ từ xoay người, quả nhiên bắt gặp ánh mắt của Kỳ Tang.
“Cảnh sát Kỳ, trùng hợp quá!”
Mây mù ngập trời làm bật lên một dòng nước xanh, dòng nước xanh đổ xuống như mưa lại như khói.
Giữa mưa rơi sương đậm, một thanh niên rất giống Hứa Từ đang đứng trước phong cảnh ấy.
Từ lần đầu gặp mặt, Kỳ Tang vẫn luôn đếm điểm khác biệt giữa hai người, nhưng giờ đây mọi sự rõ ràng gần như không còn ý nghĩa gì nữa.
Người đó đứng ở trước cảnh non xanh nước biếc khẽ mỉm cười, tựa như Hứa Từ của tám năm trước. Mắt mũi Hứa Từ khi ghép lại thì không quá mức xinh đẹp. Sự cuốn hút của cậu ấy nằm ở xương cốt, ở khí chất.
Tạ Kiều trước mắt này cũng thế.
Nhìn người trước mắt lúc lâu, trái cổ Kỳ Tang trượt nhẹ, nói dăm ba chữ: “Giám đốc Tạ, trùng hợp quá. Anh cũng tới đây điều tra chuyện của Chu Tú à?”
“Đúng.” Hứa Từ nói thẳng. “Cô ấy còn nợ công ty một triệu sáu trăm tệ.”
“Có nhân viên cần mẫn như anh, sếp của anh chắc mừng lắm, là phước phần của ông ta.”
“Có cảnh sát cần mẫn như anh cũng là phước phần của người dân chúng tôi.”
Cung Niệm Từ nghe vậy nhếch mày, nhìn hai người rồi cười hỏi: “Hai người đang đánh thái cực à?”
Cung Niệm Từ đeo găng tay, xách thùng dụng cụ đi tới cạnh hồ, cô ngồi xuống, nước hồ dưới thác rất sâu, không loại trừ khả năng đây là hiện trường gây án, cô cần lấy mẫu ở đây trước.
“Những người khác tới đâu rồi? Bảo Lý Chính Chính gửi định vị qua, xong việc bên này tôi sẽ qua đó tìm họ, chỉ họ những điều cần lưu ý. Núi này to vậy… không biết hôm nay xong hết việc nổi không.”
Kỳ Tang móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý Chính Chính, sau đó đi tới trước mặt Hứa Từ: “Vậy xin hỏi giám đốc Tạ đã có phát hiện gì chưa?”
“Vẫn chưa. Tôi cũng vừa mới tới thôi.” Hứa Từ ngẩng đầu nhìn bờ vai bị nước thác làm ướt của Kỳ Tang, hơi nghiêng ô về phía anh.
Kỳ Tang khẽ nhếch mày, mở miệng định hỏi gì đó lại thấy Hứa Từ lùi về sau: “Bên kia có cầu đá, là nơi ngắm tiên nữ trong mưa đẹp nhất. Biết đâu sẽ có phát hiện gì đó.”
“Đất ở đây rất trơn, anh quay người nhìn đường đi, đi lùi làm gì?” Giọng Kỳ Tang có sự nghiêm khắc với cấp dưới, chắc là vì ngày thường hay chỉ đạo quen rồi.
Hứa Từ ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì mà xoay người bước đi.
Hồ nước rộng mênh mông, nơi Cung Niệm Từ lấy mẫu chỉ ở bên mép hồ, cách thác nước rất xa nên không bị ướt.
Đối diện thác nước có cây cầu đá, cầu đá nối liền hai bên hồ, du khách có thể men theo cầu đá tới giữa hồ, chỗ giữa cầu đá sẽ bị nước hắt lên người nhưng đó cũng là nơi ngắm thác đẹp nhất.
Lúc này Hứa Từ và Kỳ Tang vừa bước lên cầu đá, cách chỗ ngắm thác đẹp nhất còn một đoạn.
Hai bên cầu trưng đầy tượng đá khác nhau. Kỳ Tang bất ngờ khi thấy mấy tượng đá này chẳng nghiêm túc chút nào, thật sự chả dám khen, có tượng con ngựa khắc cái mặt hết sức buồn cười, cũng may do khắc qua loa còn bị gió mưa xói mòn nên không nổi bật cho lắm.
Núi Bạch Vân là khu ngắm cảnh nổi tiếng, nhà thầu xây dựng thiết kế rất nghiêm chỉnh nên không có chuyện khắc tượng ẩu tả như vậy.
Rốt cuộc ai dựng cây cầu đá này?
Đi trên cầu đá hồi lâu, Hứa Từ dừng trước một tượng đá.
Cậu đánh giá tượng đá thật kĩ rồi nói: “Sau tượng đá có chỗ lồi lên, chất liệu khác với những chỗ khác.”
Hứa Từ híp mắt, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Đưa ô cho Kỳ Tang, Hứa Từ đứng dậy bước tới giữa cầu, ngồi xuống gõ vào sàn đá dưới chân: “Bên dưới rỗng.”
Kỳ Tang nhanh chóng lại gần, che ô trên đầu cho cậu: “Chẳng lẽ cầu đá này có cơ quan? Ai làm thế?”
“Thử mới biết.” Hứa Từ đứng dậy quay trở lại bức tượng đá mà cậu thấy lạ, dùng sức ấn phần lồi lên phía sau kia thì nghe tiếng rắc, sàn cầu đá gần thác nước đột nhiên sập xuống thành cái thang hình tròn như thang của sân khấu. Cơ quan này chắc dùng để biểu diễn ngoài trời, nhưng không biết bên dưới cầu thang còn ẩn giấu bí mật nào nữa không.
Kỳ Tang và Hứa Từ liếc nhau, lập tức lấy đèn pin rọi xuống thì trông thấy bên dưới có một hang động. Hang động không sâu, Kỳ Tang xếp ô đưa cho Hứa Từ rồi xuống dò đường trước.
Kỳ Tang cầm đèn pin nhìn một vòng quanh động, nghe trên đầu có âm thanh, anh ngẩng lên chợt thấy Hứa Từ dùng một tư thế rất dứt khoát nhảy xuống theo.
Kỳ Tang mở miệng: “Chậc, có vẻ thạo nghề nhỉ.”
Hứa Từ phủi nước trên vai, ung dung trả lời: “Ừm, tôi hay đi tập gym. Không thì suốt ngày thức đêm tăng ca dễ đột quỵ lắm.”
Trong động rất hẹp, hai người lớn đứng hơi chật.
Hứa Từ mượn ánh sáng từ đèn pin của Kỳ Tang tìm ra con đường nhỏ hẹp. Cậu bật đèn pin điện thoại, tay phải cầm điện thoại đi về phía trước.
Kỳ Tang nhanh chân đuổi theo. Con đường chỉ đủ cho một người, hai người nối đuôi sát nhau, lưng Hứa Từ gần như dán vào ngực anh. Kỳ Tang bất cẩn phát hiện bản thân còn ngửi thấy mùi nước trên tóc Hứa Từ.
Một cảm xúc kỳ lạ nhảy vào trong tim, Kỳ Tang vội bước chậm lại, giữ khoảng cách với đối phương.
Điện thoại anh bỗng kêu, là tin nhắn Vệ Phàm gửi trong nhóm thu thập DNA siêu thị Bắc Thủy.
[Đội trưởng Kỳ, tôi đã thu thập xong DNA của nhân viên siêu thị Bắc Thủy từng tới biệt thự hôm đó, giờ sẽ đem về hóa nghiệm, chỉ còn thiếu một người tên Tạ Kiều. Anh ta không ở đây.] [Tôi biết, DNA của anh ta để tôi lo.]Kỳ Tang rep tin nhắn, đang định mở miệng hỏi Hứa Từ thì sực nhớ gì đó, khẽ hắng giọng mở wechat ra, tìm Bộ Thanh Vân ở phòng thí nghiệm hóa nghiệm.
[Tóc để tám năm rồi còn lấy được DNA không?]Bộ Thanh Vân rep ngay: [Khó nói lắm, xem vận may và lưu trữ như nào, mao nang có hoàn chỉnh không?]
Kỳ Tang gõ chữ: [Có thời gian thì giúp tôi xét nghiệm thử. Cảm ơn.]