Cậu ấy về thẳng nhà nên tôi cũng không ăn liên hoan. Trước khi về không biết ai nói gì mà tôi còn nghe giọng cậu ấy chửi đổng lên: “khóc con mẹ mày! Bố mày bị sốt nên mắt đỏ!” Tôi buồn cười, chạy chân sáo về nhà.
Cậu ấy có khóc hay không chỉ có mình tôi biết thôi. Cái áo khoác đẫm nước mắt này tôi sẽ treo thật sâu thật sâu trong tủ. Không nỡ giặt đâu.
Bữa sau Tuấn Anh không đi học, em cậu ấy ghé qua lớp xin phép nghỉ, nói cậu ấy bị sốt siêu vi rồi. Nghe sốt siêu vi ai cũng sợ, vì nguy hiểm mà. Tôi lo lắng đứng ngồi không yên thì bé con ở cửa sổ tuồn và cho tôi một túi lựu to đùng với một đống tập. Nói là Tuấn Anh nhờ tôi chép bài giùm “còn lựu không phải mua đâu, anh Tí hái cây nhà em bảo mang cho anh đó. Nhưng mà anh Tí dặn anh ăn một mình thôi, cho ai là ảnh đánh đó”.
Trời ơi nghe là biết giọng điệu mất nết của ai liền.
Khoảng mấy ngày sau Tuấn Anh xuất viện nên lớp cử người đi thăm, tôi không đi vì chưa bao giờ tới nhà bạn ấy cả. Ngại lắm. Phải cả tuần sau cậu ấy mới đi học lại. Tôi ngoan ngoãn dâng hết bài tập cho cậu ấy, còn rón rén hỏi bạn có cần tôi bày bài cũ cho không.
Biết vậy không hỏi cho xong vì nghe tôi nói vậy Tuấn Anh liền cầm bút gõ lên trán tôi, đắc ý nói “đâu có ngốc như ai đó”. Ai đó là tôi hả???
Chúng tôi đều ăn ý không ai nhắc gì đến buổi chiều hôm nọ cả. Tôi viết giấy hỏi Tuấn Anh đã khoẻ hẳn chưa mà đi học vì tôi khá lo lắng. Cậu tôi cũng từng bị sốt, nhập viện truyền nước cả mấy tuần, trị khỏi siêu vi lại phải qua trị phổi vì truyền nhiều ứ nước. Nhưng cậu ấy lại bỏ qua chuyện đó mà hỏi tôi “lựu có ngon không?”
Ngon.
Có ngọt không?
Ngọt.
Có cho ai không?
… Không.
Tuấn Anh nói tôi “ngoan lắm”. Ngoan ông nội cậu ấy!
Sau đó là một tràng giang đại hải nói tôi phải ăn quả nhớ kẻ trồng cây, vì Tuấn Anh uống coca là uống nước nhớ nguồn rồi. Cậu ấy nhớ người sản xuất coca nên tôi phải nhớ cậu ấy cả đời.
Tôi hỏi rõ ràng xem cây lựu có phải cậu ấy trồng không, Tuấn Anh nói là không phải nhưng trong lúc bệnh sắp chết vẫn hái cho tôi cả rổ thì tôi phải có trách nhiệm.
Mà cớ gì Tuấn Anh nhớ người làm ra coca còn tôi phải nhớ Tuấn Anh???
Nghe cứ sai sai thế nào.
Nhưng tôi cũng ừ đại cho qua. Dù sao dư chấn của người sốt cao cũng là nói mê sảng nên tôi không thèm chấp. Sau đó Tuấn Anh bắt tôi phải viết giấy hứa cam đoan nhớ cậu ấy suốt đời, hai đứa kí tên, Tuấn Anh cầm một tờ, tôi giữ một tờ. Tuy làm trò con bò ấu trĩ nhưng tôi vẫn trân trọng cất ngay ngắn trong hộp bí mật của mình.
Đôi khi nhìn lại, có lúc tôi cười, đôi khi lại bật khóc. Giấy cam kết này quá bất công rồi. Lẽ ra phải viết xuống là “cả hai đều không được phép quên đối phương.”
Chỉ là tôi không dám ngỏ lời với cậu ấy…
Không hiểu sao đầu mùa hạ năm này trường tôi có rất nhiều sâu muồng. Lớp tôi cũ kỹ nằm cách hàng muồng không xa, có khi còn có vài con bò lên vách lớp học. Tôi sợ hãi vô cùng. Đúng vậy, ai cũng có nỗi sợ riêng, người sợ gián sợ rắn, người sợ nhện sợ rết, riêng tôi thì sợ sâu. Lúc này lại cảm thấy may mắn vì không phải ngồi gần cửa sổ.
Tôi chủ động hỏi Tuấn Anh có sợ sâu không? Biết là cậu ấy từng dùng cây móc sâu hù doạ mình nhưng một con với hàng loạt con khác nhau xa lắm. Tuấn Anh vẫn là bộ dạng cười nham nhở, nói sâu có gì phải sợ. Tôi cũng thở phào trong lòng.
Nhưng chưa được bao lâu liền thấy cậu ấy cầm cái bút bi đưa sang phía tôi, mà trên đầu bút có con sâu đo gang dài ngoằng. Mẹ ơi muốn xỉu ngay tại chỗ. Uổng công tôi còn lo lắng cho cậu ấy. Đồ chó!
Tôi đứng bật dậy tính chạy ra ngoài thì Tuấn Anh còn nhanh hơn tôi một bước. Cậu ấy vòng tay sang phía bên kia, để con sâu đang nghoe nguẩy chặn đường ra của tôi. Không còn cách nào khác tôi đành lùi về phía này, gần như rúc hẳn vào trong lòng cậu ấy, còn cảm nhận rõ ràng ngực Tuấn Anh vì cười mà liên tục rung lên. Cực kì khốn nạn!
Mặc dù để con đó cách tôi rất xa nhưng tôi không dám nhìn, chỉ nhắm mắt cầu xin Tuấn Anh đừng làm như vậy nữa. Tuấn Anh nói tôi gọi “anh” thì sẽ tha.
Nhiều lần cậu ấy trêu ghẹo bắt tôi kêu anh rồi, dù gì cậu ấy cũng hơn tôi một tuổi, nhưng tôi không quen, ngượng miệng nên toàn từ chối. Nhưng lần này tôi cắn răng gọi anh luôn. Vậy mà mãi không thấy cậu ấy nhúc nhích đem con sâu đó bỏ đi.
Cậu ấy chỉ ngồi cười rồi cúi xuống nhìn tôi, nói chuyện phả hơi thở lên bên má tôi: “mở mắt ra nhìn xem, anh vứt đi rồi.”
Tôi luôn tin Tuấn Anh vô điều kiện.
Vừa mở mắt ra thì thấy nó nhúc nha nhúc nhích bò về hướng bạn đầu bàn, may mà ở đó bây giờ không có ai ngồi. Tôi hoảng sợ lùi tiếp về sau, gần như sắp ủn cả người Tuấn Anh lăn xuống dưới. Cậu ấy cũng không chọc tôi nữa mà đứng dậy cho con sâu đó bò lên bút rồi đem ra ngoài.
Tôi mãi vẫn không định thần nổi, tim đập như nổi trống, cực kì kinh hãi. Lúc nhỏ tôi còn bị em trai dí sâu vào sát người mà xỉu đi cấp cứu luôn. Từ đó mẹ tôi cũng cấm em trai không được chơi sâu doạ tôi nữa.
Lúc Tuấn Anh quay lại hỏi tôi có giận không, tôi lắc đầu. Cậu ấy nói tôi có sợ gì đâu, sợ phải la hét lên chứ, hoặc phải khóc nhè. Tôi cũng chẳng biết nên giải thích thế nào, cảm giác ghê tởm vẫn còn nên mặc kệ cậu ấy, thích nghĩ sao thì nghĩ. Nhưng thấy mặt tôi chằm dằm Tuấn Anh lại cốc đầu tôi, nói là cậu ấy chỉ giỡn thôi, “biết An sợ thật rồi, mặt mũi tái mét cắt không còn một giọt máu.” Tôi lôi bài ra học, thấy không có gì thú vị, chỉ nhắc nhở lần sau đừng giỡn như vậy. Vào giờ học Tuấn Anh viết cho tôi hai chữ “xin lỗi” kèm một cây kẹo mút vị sữa dâu.
Vài bữa sau vào môn phụ cuối năm trống tiết, không biết ai đầu têu trước mà hội con trai lớp tôi bày ra trò bốc sâu rồi tung lên cả lớp, chủ yếu là muốn hù tụi con gái.
Ban đầu tôi chưa hay biết gì hết. Sau thấy Tuấn Anh vừa chạy thục mạng vào vừa cởi áo khoác trùm lên đầu tôi rồi ôm ra cửa lớp. Tôi bị phủ kín mít, định giãy ra xem chuyện gì thì Tuấn Anh nói “An ở yên đi không trúng sâu đó.” Tiếp theo mới nghe cả đám con gái la hét om sòm chạy ào xô đẩy nhau. Tuấn Anh ôm chặt tôi chạy nhanh ra ngoài. Tôi cũng linh cảm được rồi, cả người ngứa ngáy, gai ốc nổi cục cục. Sợ hãi bấu chặt cánh tay cậu ấy, lạy trời cho đừng có con nào bám phải mình. Ra xa rồi Tuấn Anh mới buông ra. Tôi bắt cậu ấy phải đi xung quanh mình mấy vòng, nhìn thật kỹ xem có con nào bám lên không. May mắn là không có gì cả. Tuấn Anh đưa tôi tới ngồi cạnh mấy bạn cùng lớp.
Mỗi khi có thằng nào nắm tay chạy lại còn chưa đủ gần thì Tuấn Anh đều đứng chắn trước tôi, hét lên: “*** con mẹ! Mày ném thử đi bố mày thiến đó!”
Diệu Hiền ở phía xa cũng cầm sâu dí theo chọc ghẹo đám con gái. Bạn bảo vệ tôi từ nhỏ nên không bao giờ doạ tôi sợ cả.
Tôi ngồi ở ghế đá với mấy đứa con gái mà run cầm cập. Tuấn Anh ngồi lên thành dựa của ghế đá sát cạnh tôi, đầu gối cậu ấy sát ngay mặt tôi. Tuy là tư thế chẳng đẹp đẽ gì nhưng khiến tôi an tâm hơn cả.
Mấy bạn nữ nói Tuấn Anh đi méc cô đi, cậu ấy không đồng ý: “mày đi mà tìm cô chứ sao lại sai tao. Tao cũng sợ sâu mà. Lỡ tụi nó thấy tao đi một mình rồi ném vào người tao thì sao? Ứ chịu đâu ư ư~”
Tuấn Anh còn nhại lại giọng con gái nữa làm cả bọn buồn cười quên cả sợ.
Tôi cũng cười nghiêng ngả, Tuấn Anh dùng đầu gối đỡ lấy đầu tôi.
Có bạn nói: “thôi đi đừng có giả bộ. Mày ở lại bảo vệ An thì có.”
Tuấn Anh bĩu môi: “cứt! Là An bảo vệ tao.”
Sau đó bị nói dữ quá thì cũng chịu đi, nhưng lại xoa đầu tôi, lôi kéo tôi đi cùng, còn vừa đi vừa bám cánh tay tôi lắc lắc, nói giọng ẻo ẻo vọng lại chọc tụi con gái: “cậu nhất định phải bảo vệ tớ đó nhaaa.” Làm tôi buồn cười chịu không nổi. Hèn gì nhiều người thích cậu ấy như vậy. Nhà giàu, học giỏi, đẹp trai lại còn có khiếu hài hước nữa chứ.
Nhưng cuối cùng Tuấn Anh không đi tìm giáo viên mà lại đi mượn vợt rủ tôi ra sau trường đánh cầu lông. Tôi hỏi thì bạn bảo mặc kệ, đó là việc của lớp trưởng. Tôi cũng kệ luôn, cậu ấy nói gì tôi đều nghe theo. Cuối buổi tôi không dám vào lớp, Tuấn Anh lấy cặp cho tôi, còn cẩn thận bỏ hết mọi thứ ra sân, lục trái lục phải, lục trong lục ngoài, kiểm tra mọi ngóc ngách không có con sâu nào mới an tâm cất đồ vào để tôi đi về.
Ngay ngày hôm sau mấy cây muồng đó đều bị chặt hết. Cô thông báo chi hội phụ huynh lớp 8A kiến nghị lên nhà trường là sâu bò lổm ngổm học sinh sợ hãi không tập trung học được. Hội trưởng hội phụ huynh là bố bạn Tuấn Anh tự nguyện chi trả toàn bộ chi phí di rời cây, diệt trùng và cả đóng góp cho trường bổ sung cây mới tạo bóng mát.
Cả lớp vỗ tay đập bàn rầm rầm, mặt của Tuấn Anh thì vênh lên muốn song song với trần nhà luôn rồi.
Cô còn đặc biệt nhấn mạnh “nghe nói Tuấn Anh sợ sâu lắm hả?” Cả lớp cười ồ lên.
Bình thường người khác bị đem ra chọc như thế sẽ ngại chứ Tuấn Anh thì mặt dày vô đối. Cậu ấy cười nham nhở tuyên bố trên đời này con vật đáng sợ nhất là sâu, tối về khóc thầm ngủ không được, sợ té đái luôn, cả đêm đi đái mấy lần chưa hết sợ…
Cô muốn chọc ghẹo Tuấn Anh mà cuối cùng bị nghe nói năng bậy bạ, lại phải kêu cậu ấy im miệng.