Các đồng nghiệp trong phòng hướng ánh mắt kinh ngạc cùng phức tạp nhìn cậu. Họ buông lỏng tay kéo cậu ra, cậu mất đà ngồi bệch xuống đất, giống như một đứa bé ngây thơ sống trong thế giới của người lớn: “Tình cảm của tôi không xấu xa gì hết, một chút cũng không. Các người rốt cuộc là nhìn từ góc độ nào mà thấy nó xấu xa?”. Tiếng nói của cậu ở thế giới người lớn luôn yếu ớt và không có sức lực.
“Mạch Đinh?”
“Có phải đầu óc không được tỉnh táo không?”
“Bị đả kích chăng?”
Mọi người rối rít suy đoán với bàn luận. Mạch Đinh khẽ cử động, không chút sức lực nói: “Tôi rất tỉnh táo, không có bị đả kích”.
Quản lý nghe được tiếng ồn cũng đi ra ngoài: “Các người ồn ào gì ở đó?”
Cao Quốc luống cuống. Nếu như bị quản lý biết Mạch Đinh thích đàn ông, vậy lời nói dối của anh và cô vợ quản lý sẽ trở thành vô lý. Vì thế, Cao Quốc tương kế tựu kế: “Cậu không muốn thừa nhận chuyện mình đã làm lại còn bịa ra cái lý do gì mà thích đàn ông để cứu nguy cho mình nữa chứ”.
Quản lý nhạo bang: “Cậu đúng là giỏi bịa chuyện. Cái loại dối trá chỉ khiến cho người khác càng coi thường hơn. Thu dọn đồ đạc, cút ngay cho tôi”.
Mọi người như lạc vào cả bầu trời sương mù mà lắng nghe. Cô vợ làm đẹp xong như thường lệ sẽ xuất hiện ở công ty lúc tan ca. Cô nhìn thấy Mạch Đinh liền chạy đến bên quản lý kể khổ: “Sao cậu ta còn ở đây nữa. Em không muốn nhìn thấy cậu ta. Nhìn thấy cậu ta khiến em nhớ lại chuyện không vui”.
“Lập tức đuổi cậu ta đi. Tuyệt đối không để cho cậu ta quấy rầu em nữa nhé, bảo bối ngoan”. Quản lý vỗ vỗ tay cô trấn an.
Chị Hoa đứng cạnh Mạch Đinh nghi ngờ nhìn từ Mạch Đinh sang nhìn vợ quản lý: “Cùng với Mạch Đinh có quan hệ gì kia? Tôi chưa từng thấy cậu ấy và vợ anh nói chuyện với nhau. Ngược lại tôi từng thấy cô ấy đứng chỗ góc tối cầu thang nói chuyện với Cao Quốc. Tôi thấy hai người nói chuyện thân thiết quá nên không dám làm phiền”. Vợ quản lý trợn tròn mắt, có chút hoảng hốt giải thích: “Tôi… Chúng tôi chỉ là đang bàn chuyện”. Cô đã để lộ ra điểm sơ hở. Bất kể là chuyện của công ty đi nữa thì có thể cùng Cao Quốc nói gì được? Cả phòng làm việc im lặng. Có kịch hay để xem rồi. Có người đau khổ, có người tức giận.
Có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào. Hắn xuất hiện cùng ánh chiều tà ấm áp, có chút chói mắt nhưng không phải bởi ánh nắng mà bởi chính hắn. Có đâu đó chút ngượng ngùng, nhưng không phải là hắn, mà chính là ánh chiều tà kia. Chậm rãi đẩy ánh nắng ra phía sau hắn, phản chiếu lên cái bộ dạng gây động lòng người của hắn. Tất cả mọi người quay đầu lại. Tai trái hắn đeo tai nghe, ánh mắt chỉ chú ý vào một nơi. Hắn nhẹ cau mày, lướt qua tất cả mọi người mà bước đến trước. Mạch Đinh đang cúi đầu, nhìn thấy đôi giày vải trước mặt, ngẩng đầu lên, An Tử Yến cúi người kéo Mạch Đinh đứng dậy.
Sự căng thẳng bao trùm lấy người Mạch Đinh đã được hơi thở của An Tử Yến giải thoát. Bàn tay cậu nắm chặt lấy bàn tay của An Tử Yến: “Anh đến rồi”.
“Lại bị người ta bắt nạt?”
“Không có”. Mạch Đinh mạnh miệng nói.
“Vậy em ngồi dưới đất làm gì?”
Mạch Đinh không trả lời. An Tử Yến cũng không hỏi nữa. Hắn đứng trước mặt Mạch Đinh. Ánh mắt khiến cho mọi người khiếp sợ dừng lại vài giây trước mặt từng người: “Ai bắt nạt người của tôi? Đứng ra đây cho tôi xem”. Giọng điệu của hắn không rõ là đang mang tâm trạng gì.
Trong phòng làm việc có một đám người lớn, một đứa bé và một con quỷ.