Vào lúc Lạc Hà vẫn còn ở trong bụng mẹ, ba ruột cô liền chết trong một nhiệm vụ.
Cha ruột của Lạc Hà là tham gia quân ngũ, cùng Lạc Lí Huy là bạn tốt, cũng là chiến hữu. Lạc Lí Huy cũng là ở trong quân đội rèn luyện một thời gian, nhưng là lúc sau lựa chọn xuất ngũ.
Trước lúc mất, cha của Lạc Hà liền gửi gắm cô cho Lạc Lí Huy, hy vọng Lạc Lí Huy có thể chiếu cố vợ cùng đứa con chưa chào đời của mình. Lạc Lí Huy tự nhiên là đồng ý.
Không nghĩ tới mẹ của Lạc hà là kiên trinh, sau khi sinh con được một thời gian liền đi theo chồng!
Để lại một bé gái mới sinh được vài ngày, khi đó mẹ Lạc Tu là Trương Nhu Huyên chẳng qua cũng vừa vào cửa, vẫn chưa mang thai.
Cho nên Trương Nhu Huyên dứt khoát quyết định thu dưỡng Lạc Hà, cho nênLạc Hà ngược lại thành trưởng nữ của Lạc Lí Huy.
Ba năm sau, Lạc Tu mới sinh ra.
Tuy rằng Lạc Hà đều không phải là con ruột của Lạc gia nhưng là được nuôi từ bé, tự nhiên cảm tình đều rất tốt, hơn nữa bản thân Lạc Hà cũng rất tôt.
“Tiểu Hà đã về rôi? Sao lại không nói với tôi?” Trương Nhu Huyên kinh ngạc.
Lạc nãi nãi nói: “Nói là có gọi điện thoại, nhưng là không có nghe.”
Trương Nhu Huyên càng kinh ngạc, vội vàng tìm kiếm bao da đựng di động, sau đó ảo não vỗ vỗ đầu.
“Không điện.”
Lạc Lí Huy nói: “Lần sau chú ý chút, bằng không đến lúc con tìm lại không thấy”
Trương Nhu Huyên liên tục gật đầu. “ vâng vâng, em sẽ chú ý mà”
“Tiểu Tu còn nói muốn ở nhà vài ngày?” Lạc nãi nãi lập tức lại nói.
Trương Nhu Huyên nghe vậy phi thường cao hứng, thậm chí không dám tin tưởng.
“Thật sự?”
Lạc Tu gật gật đầu. “vâng,con sẽ ở nhà ở vài ngày.”
Trương Nhu Huyên tuy rằng cao hứng, nhưng lại có điểm hồ nghi, còn có chút lo lắng, con trai bà đối với Bạch Trạch Diên để ý tất nhiên là bà biết biết đến, tuy rằng bà cảm thấy cảm giác mà Bạch Trạch Diên đối với mọi không tốt, nhưng là ngại con trai đương bảo, vì thế vẫn là nói:
“Tiểu Tu, con… Cùng Bạch Trạch Diên cãi nhau?”
Lạc Tu chớp chớp mắt. “Không có.”
Sau đó một bộ không muốn nói đến chuyện này.
Người Lạc gia thấy thế đều cảm thấy hai người khẳng định là cãi nhau, Lạc nãi nãi nhíu nhíu mày, có chút tự trách.
“Tiểu Tu, là bởi vì chuyện của bà sao? Nếu là nói như vậy mà cãi nhau th không cần, bà nội không có việc gì……”
Tuy rằng Lạc nãi nãi cũng không thích Bạch Trạch Diên, nhưng là con cháu đều có phúc của con cháu, bà nghĩ chỉ cần cháu mình vui vẻ là được, nhưng nếu vì bà mà hai đứa cãi nhau như vậy bà cũng rất không vui
Lạc Tu bày ra có chút không kiên nhẫn tư thái. “Không phải, bà nội, người suy nghĩ nhiều quá…… Làm gì có chuyện đấy, con ở trong nhà rất tốt, nghe mọi người nói giống như muốn đuổi con đi vậy. Bằng không con đi là được”
“Hồ nháo!”
Lạc Lí Huy tức giận mắng.
“Ai đuổi con đi?”
“Chính là thằng nhóc này! Nói hươu nói vượn cái gì!” Lạc gia gia cũng nói.
Tuy rằng là đang mắng người nhưng lại không chút tức giận,vì thế Lạc Tu gợi lên khóe miệng.
“đói quá, có thể ăn cơm chưa ạ?”
“để mẹ đi kêu người làm.” Trương Nhu Huyên lập tức nói, sau khi biết con trai sẽ ở nhà vài ngày bà đã muốn vui đến hỏng đầu rồi.
Vào lúc ăn cơm chiều, có thể nói là ấm áp.
Trương Nhu Huyên cùng Lạc nãi nãi luôn luôn gắp thức ăn vào chén của Lạc Tu, nhiều đến mức Lac Lí Huy và Lạc gia gia tứ đến đỏ mắt.
Lạc Tu đối với sự quan tâm của trưởng bối thật vui vẻ, ăn nhiều muốn no căng bụng.
Cơm chiều xong, Lạc Tu nói: “con đi ra ngoài một chuyến.”
Trương Nhu Huyên nghe vậy lập tức nói: “Không phải nói ở lại trong nhà sao?”
Lạc Tu cười cười. “Đúng vậy, chỉ là đi ra ngoài chơi thôi, con sẽ trở về.”
Trương Nhu Huyên theo bản năng hỏi. “Đi chỗ nào vậy.”
Hỏi xong mới phát hiện hỏi không đúng rồi, con trai sau khi lớn không thích bị quản thúc, vì thế nói:
“trở về sớm một chút, đi đường nhớ cẩn thận”
Lạc Tu chớp chớp mắt, nhìn mẹ ở trước mặt. Nghĩ đến đời trước chính mình đem bà nhốt lại, đối mẫu thân anh thấy rất có lỗi, thanh âm đều mềm mại xuống.
“Chính là cùng bạn uống một chén, yên tâm, trước 10 giờ con nhất định trở về.”
Trương Nhu Huyên thật không nghĩ tới con trai sẽ nói tỉ mỉ như vậy với bà mà không có vẻ mặt mất kiên nhẫn, không khỏi cảm khái con trai trưởng thành, xem ra là lần này bà nội nó phát bệnh làm nó sợ!
“được rồi, con đi chơi vui vẻ.”
“vâng ạ, con đi ra ngoài.”
“ừ đi thôi đi thôi……”
Trương Nhu Huyên nhìn thấy chồng đang ngồi suy nghĩ, tức khắc cao hứng nói: “Huy, con trai chúng ta trưởng thành rồi”
Lạc Lí Huy hoàn hồn, cười cười. “Ân…… Chỉ mong tiểu tư lia là thật sự trưởng thành……” Mà không phải có mưu đồ gì……
Bất quá, nếu là có mưu đồ gì chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với Bạch Trạch Diên kia.
Nghĩ đến Bạch Trạch Diên, Lạc Lí Huy cũng nhíu mày…… Hắn cảm thấy người nọ không đơn giản, chỉ là tâm tư con trai mình đều đặt hết lên người người kia, bọn họ làm gia trưởng cũng không thể nề hà……
—————————–
……….